
rất nhiều ân sủng. Có lần đến phủ vương tử, tiểu Kính An vương còn dẫn hắn theo cùng”.
Sở Bắc Tiệp cuộn lọn tóc của nàng: “Có muốn tra hỏi cùng ta không?”.
Tại nơi tra xét trong địa lao.
Lửa cháy rừng rực khiến cả phòng giam sáng như ban ngày, muôn vàn loại hình cụ với hình thù cổ quái xếp đầy hai bên, trên tường rơi rớt những vệt máu khô.
Lần đầu tiên vào đây, bước theo sau Sở Bắc Tiệp, Sính Đình tỉ mỉ quan sát từng thứ một.
Tường nhà lao kiên cố, ngoài tấn công vào rất khó, trong phá ra còn có thể. Con ngươi nàng khẽ chuyển động, khắc ghi từng chi tiết.
Hơi nóng của Sở Bắc Tiệp sát bên tai nàng: “Nếu sợ, cứ ôm chặt lấy ta”.
Sính Đình rụt đầu, khiến Sở Bắc Tiệp cười hào sảng.
Đến cuối đường, lửa cháy càng mạnh. Một thiếu niên cúi đầu đang bị treo giữa lưng chừng, tứ chi bị cùm, xích sắt quấn quanh.
Chỉ nhìn qua, Sính Đình đã biết đó chính xác là Đông Chước. Y phục rách rưới, nhưng vết thương không mấy, xem ra cũng chưa phải chịu nhiều cực hình.
“Tiểu tử, tỉnh dậy đi! Vương gia của chúng ta đến rồi”, tên lính to khỏe phụ trách trông coi nhà lao lấy cán roi nâng cằm Đông Chước lên, để Sở Bắc Tiệp nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai bầm tím ấy.
Ánh mắt của Đông Chước chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế, hắn nhìn thẳng vào Sở Bắc Tiệp: “Hừ, Sở Bắc Tiệp”.
Kẻ thù số một của vương phủ Kính An đang đứng ngay trước mặt.
“Bản vương không có ác ý, chỉ muốn bày tỏ lòng ngưỡng mộ với tiểu Kính An vương, hy vọng có thể khuyên giải tiểu Kính An vương quy thuận Đông Lâm ta”, Sở Bắc Tiệp cười nhạt, trong khí phách hào hùng có phần thành khẩn: “Nếu Quy Lạc đã không còn là chốn dung thân, tại sao tiểu Kính An vương lại không tìm minh chủ khác?”.
Đông Chước lạnh lùng: “Dù ngươi có nói gì, ta cũng không nói bất kỳ chuyện gì với ngươi đâu”.
Sở Bắc Tiệp khẽ lắc đầu, lộ rõ vẻ thương tiếc: “Bản vương rất khâm phục những kẻ cứng rắn, đáng tiếc ở địa lao của ta, không mấy người có thể cứng rắn được”. Lùi ra sau một bước, hai tay khoanh trước ngực, Sở Bắc Tiệp gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ đang đứng bên cạnh.
Sính Đình lặng lẽ quan sát mọi việc ngay sau lưng Sở Bắc Tiệp. Thấy rõ chàng định dùng hình, nàng cúi đầu lo lắng, đang tìm cách ngăn cản thì đã nghe tiếng roi xé gió.
Vút!
Tiếng roi quất vào da thịt khiến Sính Đình run rẩy.
Vút! Vút! Vút!
Những đợt roi liên tiếp. Ngoài kia gió Bắc thổi dữ dội, bên trong địa lao oi nồng đến khó thở.
Tiếng xích sắt va vào nhau theo nhịp roi vung.
Từng đợt roi tàn nhẫn quất xuống da thịt Đông Chước. Nhưng Đông Chước giỏi chịu đựng, không hề kêu lên một tiếng.
Đứng chắn trước mặt Sính Đình, hình như Sở Bắc Tiệp cũng cảm nhận được sự run rẩy của nàng, bèn vỗ nhẹ lưng nàng. Sính Đình ngẩng lên, nhìn thấy tấm lưng to thẳng và khuôn mặt nghiêng vô tình đang đỏ lên trong ánh lửa.
“Còn không chịu nói hả?”, Sở Bắc Tiệp không hề vội vã, “Phải biết, roi quất chẳng qua chỉ là hình phạt thường dùng nhất trong lao ngục, cũng chỉ là móm điểm tâm trước bữa ăn. Tới lúc phải dùng đến những hình phạt sau, thì ngươi có muốn nói cũng đã thành tàn phế”.
Đông Chước lấy giọng, vẫn còn nguyên hơi sức: “Vương phủ Kính An không có người sợ chết!”.
Sở Bắc Tiệp cười ha ha. Sính Đình ngẩng lên, thấy tà khí phát ra từ khóe môi chàng, ý cười nguy hiểm khiến người ta rùng mình. Xem ra, tối nay Đông Chước không hay rồi.
Thấy Sở Bắc Tiệp lại sắp ra lệnh, Sính Đình vội túm ngay vạt áo Sở Bắc Tiệp để ngăn mệnh lệnh.
Sở Bắc Tiệp cúi xuống nhìn nàng, dịu giọng: “Sao sắc mặt nàng bỗng trắng bệch thế kia? Nàng sợ hả? Không phải sợ, có ta ở đây”.
“Nhiều máu quá”, giọng nói chứa đựng nỗi sợ hãi đến kinh hồn bạt vía.
Dây xích sắt đột nhiên phát ra những tiếng leng keng khe khẽ, dường như Đông Chước có chút chấn động.
“Sợ máu?”, Sở Bắc Tiệp lắc đầu, trêu nàng, “Nữ nhân của Sở Bắc Tiệp ta mà lại sợ máu, sau này làm sao theo ta ra sa trường?”.
Sính Đình ngẩng lên, để lộ nửa khuôn mặt thanh tú, yếu ớt nhìn Sở Bắc Tiệp. Đôi mắt nàng khẽ liếc qua Đông Chước toàn thân đầy máu đang bị treo lơ lửng bên kia. Hai mắt Đông Chước bỗng mở trừng trừng, một thoáng sững sờ, rồi bỗng như hiểu ra điều gì, lại cúi đầu, che đi ánh mắt ấy.
“Thiếp hơi khó chịu”, nàng lau trán, dựa hẳn vào người Sở Bắc Tiệp.
Sự dịu dàng yếu ớt đến hiếm thấy. Sở Bắc Tiệp xót xa, vội đỡ lấy nàng, cúi xuống hỏi: “Nàng khó chịu ở đâu? Đáng lẽ ta không nên đưa nàng đến đây”.
Sính Đình không hề nhìn Đông Chước, ánh mắt trong veo chỉ có mỗi bóng dáng Sở Bắc Tiệp: “Ở đây ngột ngạt quá, thiếp muốn ho mà không ho nổi. Vương gia bảo ai đó đưa thiếp ra, rồi ở lại đây xử lý việc công”.
“Bản vương đi cùng nàng.”
“Việc công quan trọng…”
“Nàng quan trọng”.
Giọng nói đầy khêu gợi vang bên tai, nàng bỗng thấy người nhẹ bẫng, Sở Bắc Tiệp đã ôm nàng vào lòng.
“A!”, Sính Đình mắng khẽ. Nghĩ đến Đông Chước ở ngay bên kia thì mặt càng đỏ lựng, lần này nàng thật tâm vùi đầu vào lòng Sở Bắc Tiệp.
Cai ngục cầm cây roi đầy những vết máu, đi lên trước một bước, cẩn trọng hỏi: “Vương gia, phạm nhân kia…”
“Trông coi cẩn thận người của vương phủ Kính An, cứ để đó, ngày mai bản vương