
Đình, ngẩng lên với ánh mắt thê lương: “Sính Đình, muội không hiểu thật sao?”.
Sính Đình sững sờ đứng trước mặt Dương Phượng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm bằng hữu tốt của mình.
Ngay cả tiểu Kính An vương cũng không còn sức chống đỡ thì Tắc Doãn sao có thể đối phó với Sở Bắc Tiệp nộ khí ngút trời?” Từng lời khẩn cầu, Dương Phượng nắm chặt cổ tay Sính Đình mà than khóc, “Muội có thể khiến Sở Bắc Tiệp lập lời thề năm năm không xâm phạm Quy Lạc, chẳng lẽ lại không có cách nào để Sở Bắc Tiệp lui binh khỏi Bắc Mạc?”.
“Dương Phượng, muội…” Sính Đình lui về sau vài bước, chán nản ngồi xuống giường, quay đi nói, “Muội không làm được”.
Nàng không thể đối diện với Sở Bắc Tiệp, Dương Phượng sao có thể hiểu nổi cảm giác của nàng.
Nam nhân đó, dù không đứng trước mặt nàng, nhưng cả trong giấc mơ, từng giờ từng phút chàng đã lấy đi hồn phách của nàng, khiến nàng rơi lệ.
“Sính Đình, ta cầu xin muội.”
Ánh mắt khẩn cầu của Dương Phượng khiến Sính Đình lạnh toát toàn thân. Nàng thật không nhẫn tâm khi nhìn đôi mắt dịu dàng ẩn chứa vẻ thông tuệ kia lại tuyệt vọng đến thế.
Nhưng nàng vẫn lắc đầu: “Không được”.
Hai đôi mắt đen nhìn nhau không nói, cả hơi thở cũng như ngưng lại.
Dương Phượng sững sờ nhìn Sính Đình hồi lâu, rồi cười thê thảm: “Không trách muội, nam nhân… việc quân đại sự… ta không nhìn thấu bằng muội”. Dương Phượng khẽ cười vài tiếng, song nước mắt cứ lăn tròn trên má, hai tay dịu dàng đặt lên bụng.
Thấy thần thái cử chỉ của Dương Phượng khác thường, Sính Đình nghi ngờ: “Dương Phượng, không lẽ tỷ…”. Ánh mắt Sính Đình dừng nơi bụng dưới của Dương Phượng đã khẽ nhô ra.
Dương Phượng cắn chặt răng, lặng lẽ gật đầu.
Sính Đình thở dài, dựa vào thành giường.
Nàng, Dương Phượng, cả hai đều không thể đứng ngoài, phó mặc mọi chuyện.
Gió thổi nhẹ, đêm lặng lẽ qua.
Sương sớm long lanh.
Mặt trời ngó đầu ra từ đằng đông, rải ánh nắng ban mai rực rỡ xuống vương cung Bắc Mạc trang nghiêm. Bắc Mạc vương đã tỉnh rồi. Đại vương không ngủ được đã mấy ngày nay, từ khi đại quân Đông Lâm tràn đến biên cương, phòng tuyến biên giới của Bắc Mạc ngày càng lùi về sát thành đô, ông cũng ngày một ngủ ít đi.
Hôm qua có tin của đội quân báo về, mấy ngày gần đây Sở Bắc Tiệp lại bắt đầu công thành, tướng sĩ Bắc Mạc tử thương nhiều vô số. Tắc Doãn chiến đấu quyết liệt mới giữ được biên thành Kham Bố, nhưng với binh lực của quân Bắc Mạc hiện nay, gần như không có khả năng chống chọi với đợt công thành tiếp theo của quân địch.
Mất đi Kham Bố chỉ còn là vấn đề thời gian…
Có được Kham Bố, Đông Lâm cũng coi như có được con đường tiến thẳng đến thành đô Bắc Mạc.
Bắc Mạc nguy rồi.
Dương Phượng cầu kiến Bắc Mạc vương từ sớm.
“Hôm nay Dương Phượng dẫn một người đến gặp Đại vương.” Khoác trên mình y phục và trang sức của một quý phụ do đích thân Đại vương ban tặng, Dương Phượng hành lễ rồi từ tốn đứng dậy.
Đại vương vô cùng yêu quý trọng thần Tắc Doãn, tất nhiên với Dương Phượng cũng không ngoại lệ. Ông cười hiền từ: “Người nào mà quan trọng đến vậy, lại được Thượng tướng quân phu nhân đích thân tiến cử?”.
Dương Phượng dịu dàng đáp: “Đại vương anh minh. Người này thông tuệ nhanh trí, chưa biết chừng có thể xoay chuyển được thế cục ở biên cương”.
Từ khi theo Tắc Doãn về thành đô, Dương Phượng đã trở thành một quý phu nhân được nhiều người để ý trong triều đình Bắc Mạc. Nàng có cốt cách thanh cao quý tộc, để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc. Qua Tắc Doãn, Đại vương của Bắc Mạc cũng đã biết tính nàng, biết rõ nàng không nói năng tuỳ tiện. Dương Phượng đã nói như vậy, nhất định vì đã nắm chắc đến bảy, tám phần. Đại vương ngạc nhiên: “Người nào lại tài ba như vậy? Mau truyền vào!”.
Dương Phượng không vội, mà khuỵu gối cúi đầu đáp: “Xin Đại vương thứ tội, người này họ Bạch tên Sính Đình, là hảo hữu từ nhỏ của Dương Phượng. Người này vốn không liên quan gì đến Bắc Mạc, vì Dương Phượng khẩn cầu nên mới đồng ý tương trợ, nhưng người ấy đưa ra ba điều kiện”.
“Nói.”
“Vâng.” Dương Phượng nói, “Thứ nhất, người này chỉ tương trợ khi Bắc Mạc bị xâm phạm. Nếu có một ngày Đông Lâm lui quân, người này sẽ rút lui, không có bất cứ liên hệ gì với Bắc Mạc”.
Đại vương chẳng để ý đến chuyện này, hiện giờ biên cương khó giữ, đâu còn tâm tư mà hoang tưởng đến chuyện truy kích Đông Lâm, nên vui vẻ gật đầu: “Bắc Mạc ta không có dã tâm xâm phạm nước khác, việc này không đáng lo”.
“Thứ hai, không một người nào của Bắc Mạc được phép truy cứu lai lịch của người này.”
“Việc này…”
Tứ quốc phân tranh, các nước đều cử gian tế ẩn náu khắp nơi, triều đình muốn dùng người nhất định phải điều tra rõ lai lịch, nếu không cẩn thận để gian tế quân địch trà trộn vào trong triều, có khác nào dâng giang sơn cho kẻ khác? Bạch Sính Đình này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà thần bí như thế? Vì người tiến cử là Dương Phượng, nên Đại vương chẳng thể thẳng thừng bác bỏ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi khó chịu.
Dương Phượng hiểu được suy nghĩ của Bắc Mạc vương, khẽ nói: “Đại vương không phải lo lắng. Bằng hữu này vì có quá khứ đau thương, nên không muốn người khác biết đế