
ng hiểu, nhưng Sính Đình nhận ra ngay, nàng khẽ mỉm cười: “Đại vương bỗng dưng thở dài, chắc thất vọng vì hiệu lực của mê dược này chỉ khiến người ta hôn mê có mười mấy ngày thôi. Nếu có một loại độc dược qua được cửa kiểm nghiệm lại khiến người ta tìm đến cái chết, khiến Đông Lâm vương mất mạng tức khắc, thì chẳng phải lo một lần, vui cả đời sao?”. Nàng nói trúng tâm tư của Bắc Mạc vương, nhưng không hề có vẻ đắc ý mà còn thở dài: “Dân nữ đã tốn bao nhiêu tâm huyết, thay đổi các kiểu phối thuốc, song vẫn không thể khiến loại thuốc này đoạt được mạng người. Nếu không Quy Lạc đâu phải chịu đựng hết lần này đến lần khác quân Đông Lâm xâm lấn. Cũng có thể ý Trời là vậy, nếu phối ra được loại độc dược ấy, thì dù là bậc quyền quý của nước nào cũng đều không thể ngủ yên”.
Dương Phượng nghe những lời này, lại nghĩ đến Tắc Doãn đang quyết một trận sống còn ở Kham Bố thì lòng càng cảm động, bèn mơ hồ đáp: “Người đời cứ ham hố giết chóc lẫn nhau, là vì lẽ gì?”.
Trong lòng Bắc Mạc vương đang lo cho thế cục nên nhanh chóng quay về chuyện chính: “Sau khi chế thành mê dược, bản vương sẽ lập tức sai người đưa đến cho người bên Đông Lâm vương, để chọn thời cơ hành sự. Có điều, cần có thời gian chế thuốc, cộng thêm hành trình đi về… Kham Bố đang nguy cấp, không biết tiểu thư đã có đối sách gì?”.
“Đại vương suy tính rất chuẩn xác.” Sính Đình đã lường trước được câu hỏi của Bắc Mạc vương, nên vẫn ung dung trả lời, “Một mặt chúng ta sai người tung tin đồn vương tộc Đông Lâm tranh giành nội bộ, Đông Lâm vương đang nguy cấp. Khi tin đồn đến tai Sở Bắc Tiệp, hắn sẽ cử người về Đông Lâm do thám tình hình, đảm bảo tin tức Đông Lâm vương hôn mê nhanh chóng truyền tới quân Đông Lâm, ép Sở Bắc Tiệp rút quân về”.
Ánh mắt Bắc Mạc vương đầy vẻ ngưỡng mộ, tán thưởng: “Tiểu thư quả nhiên lợi hại, suy tính chu toàn, đánh đòn tâm lý phủ đầu”.
“Đại vương quá khen.” Sính Đình điềm đạm tiếp lời, “Nhưng nếu Kham Bố bị công phá, quân địch Đông Lâm sẽ thừa thắng tiến về Bắc Nha Lý. Đến lúc đó, e là bất cứ tin tức gì về Đông Lâm vương cũng không thể ngăn được vó ngựa của Sở Bắc Tiệp. Vì thế, buộc phải cắt cử người có thể cầm chân Sở Bắc Tiệp, cố thủ Kham Bố, để Sở Bắc Tiệp hiểu rằng tấn công Bắc Nha Lý không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể hoàn thành”.
“Ngoài tiểu thư ra, khó có ai đảm đương nổi việc này.”
Đến nước này, Bắc Mạc vương đâu dám chậm trễ, nhanh chóng mang ra binh phù và vương lệnh đã chuẩn bị sẵn, đi xuống, hai tay đưa cho Sính Đình. Đại vương nhìn chăm chăm nữ tử yếu mềm trước mặt, người sắp nắm giữ quân quyền cao nhất của biên cương Bắc Mạc, trầm giọng nói: “Tiểu thư bảo trọng, sự an nguy của Bắc Mạc trông cậy cả vào tiểu thư”.
Khẽ hít một hơi thật sâu bầu không khí lạnh và trong trẻo, Dương Phượng bước đến cạnh Sính Đình: “Ta sẽ viết thư cho Tắc Doãn, nói rõ mọi chuyện của muội. Có Tắc Doãn, muội không phải đau đầu về chuyện tướng sĩ không phục tân soái”.
Sính Đình cầm binh phù và vương lệnh trong tay, đứng yên không đáp, dường như đầu óc nàng đã bay đến Kham Bố xa xôi với muôn vàn đao quang kiếm ảnh. Nàng sao có thể yên lòng? Nàng sắp tái ngộ Sở Bắc Tiệp, đối đầu với Sở Bắc Tiệp trên sa trường đổ máu, trước thiên quân vạn mã.
Một ngày sau, mê dược đã được hoàn tất. Sính Đình không vào cung nữa mà giao mê dược cho Dương Phượng, dặn kỹ cách dùng, rồi nhắc nhở: “Nhớ cho kỹ, chỗ này chỉ đủ để bỏ mê một người”.
Dương Phượng cẩn trọng nhận lấy, thắc mắc: “Sao không làm ra hai phần, ngộ nhỡ xảy ra sai sót, há chẳng phải xôi hỏng bỏng không sao?”.
Sính Đình cười ẩn ý: “Muội tự có lý của mình, tỷ không cần hỏi nhiều. Có thể ở cạnh quân vương nước địch đều phải là những nhân vật trí dũng song toàn, quyết không thể hành sự lỗ mãng, lãng phí mê dược. Tỷ yên tâm”.
Thấy Sính Đình quyết đoán như vậy, Dương Phượng cũng yên tâm, liền cất mê dược vào người, đáp: “Lát nữa ta sẽ vào cung tự tay giao cho Đại vương. Đội xe hộ tống muội lên đường đã sẵn sàng chờ lệnh”. Dương Phượng lấy từ ống tay áo ra một bức thư có đóng dấu của phủ thượng tướng quân, giao tận tay Sính Đình: “Muội nhận lấy bức thư này, khi nào gặp Tắc Doãn hãy giao lại cho chàng”.
“Tỷ đã viết hết chuyện của muội vào trong này sao?”
“Để chàng biết toàn bộ tình hình sẽ tốt hơn, cũng thuận tiện cho muội chỉ huy đại quân.” Thấy đôi mắt đen của Sính Đình đầy vẻ trêu chọc, khuôn mặt Dương Phượng bỗng đỏ bừng, cảnh cáo, “Không được xem trộm đâu đấy, trong này ngoài việc của muội, còn lại toàn tư tình của phu thê ta, một nữ nhi như muội xem cũng không hiểu đâu”.
Sính Đình cười đáp: “Đã không hiểu thì cần gì phải đề phòng”. Thấy Dương Phượng giậm chân, nàng lại lắc đầu xuýt xoa, “Thượng tướng quân phu nhân mà không biết tự bảo vệ mình, vừa bị muội công kích một chút đã cuống lên rồi. Muội thân mang trọng trách, phải ra sa trường để kịp chiến đấu, tỷ bảo đội xe hộ tống chuẩn bị lên đường”. Nói rồi, nàng bước chân ra khỏi cửa.
“Sính Đình!”
“Gì thế?” Sính Đình quay lại, trong lòng thầm than Trời, khó khăn lắm nàng mới có thể giả bộ thoải mái xuất phát, lúc này mà Dương Phượng