Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327732

Bình chọn: 7.5.00/10/773 lượt.

là ông Trời khéo sắp đặt, một đại hán thô kệch nhường này lại lấy được lòng Dương Phượng, người chẳng buồn để ý đến đám quyền quý Quy Lạc.

Dặn dò những tướng lĩnh khác tạm thời đợi ở bên ngoài xong, Tắc Doãn quay sang chắp tay nói với Sính Đình: “Tiểu thư có vừa ý nơi này không? Vì thời gian cấp bách, mong tiểu thư cố gắng ở tạm. Nếu tiểu thư cảm thấy nơi đây màu sắc quá tối thì có thể sai cận vệ tìm những loại vải màu sắc tươi tắn hơn mang tới… Có điều, tìm được hay không cũng là cả một vấn đề…”.

Biết Tắc Doãn đang muốn nhanh chóng bàn thảo việc quân, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ung dung, Sính Đình cười đáp: “Thượng tướng quân khách khí quá rồi. Việc quân quan trọng, đâu có thời gian lo mấy chuyện vặt ấy. Thượng tướng quân hãy nói tường tận tình hình chiến sự gần đây nhất, để chúng ta luận bàn đối sách”.

Tắc Doãn đang chờ câu này nên nói ngay: “Mời tiểu thư ngồi”.

Hai người cùng ngồi xuống. Tắc Doãn vô cùng nghiêm túc, hạ giọng: “Mười ba ngày trước quân ta lui về Kham Bố, Sở Bắc Tiệp dẫn quân toàn lực bao vây, may mà Kham Bố tường thành chắc chắn, khó công phá, cộng thêm tướng sĩ Bắc Mạc liều chết bảo vệ nên mới có thể mấy lần đánh lui quân Đông Lâm. Nhưng quân Đông Lâm có ưu thế về binh lực, ngay cả ta cũng không chắc chắn có thể hoàn toàn đánh lui quân địch hay không. Sở Bắc Tiệp quả không hổ là danh tướng, đã nhiều lần phá được chiến thuật dụ địch của quân ta”.

“Ta có một việc muốn thỉnh giáo, mong Thượng tướng quân đừng để ý. “Sính Đình thẳng thắn hỏi tiếp: “Biên thành Bắc Mạc xưa nay phòng thủ nghiêm ngặt, lại có Thượng tướng quân đích thân trấn giữ, sao chỉ trong thời gian ngắn đã bị phá vỡ mấy đạo phòng tuyến, bị dồn đến cửa ải Kham Bố cuối cùng này?”.

Tắc Doãn vô cùng sửng sốt, ánh mắt nghiêm khắc nhìn thẳng vào Sính Đình, thấy đôi mắt trong veo của nàng không hề có ý khiếp sợ, bèn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, rằng: “Nếu không phải Dương Phượng nhiều lần nhắc tới vị hảo hữu của nàng, mạt tướng sẽ cho rằng câu hỏi vừa rồi của tiểu thư là muốn ra oai với mạt tướng. Câu hỏi của tiểu thư đã đi thẳng vào vấn đề. Quân ta liên tiếp chịu thua, bị dồn về Kham Bố, nguyên nhân chính không phải vì địch đông ta ít. Lần này quân Đông Lâm tiếng là mười vạn binh mã, nhưng con số thực lại chưa quá bảy vạn. Nguyên nhân thất bại của quân ta chủ yếu nằm ở vấn đề chủ soái”.

Không chú ý tới thần sắc khác thường trên khuôn mặt Sính Đình, Tắc Doãn đứng dậy, nhìn vào tấm bản đồ trên bàn, lộ rõ vẻ hồi tưởng: “Tắc Doãn cũng được coi là lão tướng trên sa trường của Bắc Mạc, nhưng gặp phải Sở Bắc Tiệp, mạt tướng mới biết thế nào là uy phong của danh tướng. Sở Bắc Tiệp đã mấy lần phá được chiến thuật dụ địch của quân ta, thân làm quân tiên phong, võ nghệ cao cường. Trong trận giao chiến thứ nhất, Sở Bắc Tiệp tự mình khiêu chiến. Trước đại quân hai bên, chỉ trong ba chiêu hắn đã chém đầu thuộc hạ của mạt tướng là đệ nhất mãnh tướng Mông Sơ, khiến tướng sĩ ta bị chấn động mạnh. Tất cả những người có mặt đều được tận mắt chứng kiến kiếm thuật vô địch thiên hạ. Khí thế bất khả chiến bại của hắn đã giáng một đòn trí mạng lên quân ta, dẫn đến hàng loạt thất bại liên tiếp sau này”.

Cảm nhận được nỗi khiếp sợ Sở Bắc Tiệp của quân Bắc Mạc, bất giác Sính Đình lại mộng tưởng đến khí khái anh hùng của chàng trước thiên quân vạn mã khi chỉ ba chiêu có thể lấy đầu đại tướng Bắc Mạc. Sau thoáng yên lặng, nàng sực tỉnh, an ủi: “Thượng tướng quân chớ nản lòng. Tuy Sở Bắc Tiệp có bản lĩnh, nhưng cũng đã bị Thượng tướng quân chặn lại bên ngoài thành Kham Bố mười mấy ngày qua”.

Tắc Doãn không tiếp lời ngay, hồi lâu mới nói: “Khi nãy mạt tướng đã đọc qua thư của Dương Phượng, tiểu thư hiểu rõ Sở Bắc Tiệp, chắc cũng biết tình thế những ngày sắp tới. Bây giờ mọi người đều biết một khi Kham Bố bị công phá, quân Đông Lâm sẽ thừa thắng xông thẳng đến thành đô Bắc Nha Lý. Lúc đó, chúng ta sẽ trở thành nô lệ mất nước. Bị ép vào tử địa, lòng quân vốn bị Sở Bắc Tiệp đánh cho tan tác mà khiếp đảm mới dần vững tâm trở lại, người liều chết tiến lên”.

“Thượng tướng quân nghĩ rất đúng”, Sính Đình gật đầu nói, “Giờ là lúc quân ta phải đoàn kết nhất, sĩ khí đang hăng, cũng là lúc hoạt động phòng thủ chắc chắn nhất. Nếu chỉ dựa vào ưu thế này thì quân ta không thể đánh lui quân Đông Lâm. Như thế, sớm muộn gì quân Đông Lâm cũng công chiếm Kham Bố”.

Cuộc đối đầu trên sa trường và màn đấu trí trong vương phủ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ở vương phủ, Sính Đình còn có thể so năng lực. Trên sa trường, Sính Đình kém đối thủ đến vài cấp bậc. Nghĩ đến Sở Bắc Tiệp có thể bàn mưu tính kế trong màn trướng mà quyết định chiến thắng ngay ở ngoài ngàn dặm, trong khi nàng lại dẫn đầu một đội quân tan tác đã bị Sở Bắc Tiệp dọa cho khiếp hồn, Sính Đình không khỏi não nề.

Nhưng trong lòng nàng cũng thầm cảm thấy tự hào. Luận về chinh chiến trên sa trường, trong thiên hạ mấy người sánh được với chàng?

Suy nghĩ lung tung hồi lâu, Sính Đình mới nhớ ra bên cạnh mình còn có Tắc Doãn đang cùng luận đàm việc quân, nàng cố gắng tĩnh tâm, ra vẻ ung dung dù Thái Sơn c


Teya Salat