
cận xung quanh Kham Bố, còn tập hợp thành từng quyển, lưu giữ ở đây. Trong những sách này chắc chắn có ghi chép về rừng rậm Bách Lý, song không biết có đầy đủ hay không. Tiểu thư muốn xem, mạt tướng sẽ đi lấy ngay”.
Không lâu sau, Tắc Doãn ôm theo một cuộn sách cũ đầy bụi, lạch cạch đặt khắp bàn.
Tắc Doãn hy vọng trước khi Sở Bắc Tiệp tung ra quỷ kế, tin Đông Lâm vương hôn mê có thể tới đây. Còn không, nếu Sính Đình không thể kịp thời phá vỡ kế hoạch của địch, Kham Bố thất thủ, mất đi Kham Bố cũng có nghĩa là tiếng chuông tận số của Bắc Mạc quốc và người Bắc Mạc đang gióng lên từng hồi.
Việc đến nước này, Tắc Doãn cũng mất đi mấy phần khí khái kiêu hùng dũng cảm mạnh mẽ trên sa trường ngày trước, chỉ biết gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Sính Đình, nghe đâu là khắc tinh của Sở Bắc Tiệp. Đây thật là cảm giác khiến người ta đau thương, ai bảo Tắc Doãn phải đối đầu với Sở Bắc Tiệp, kẻ không có địch thủ trên sa trường chứ?
Như cảm nhận được nỗi đau của Tắc Doãn, Sính Đình ngẩng lên với ánh mắt vô cùng thấu hiểu, nói: “Đã mấy ngày Thượng tướng quân không chợp mắt rồi? Nghỉ ngơi lấy sức mới có thể đối chọi với kẻ địch. Thượng tướng quân hãy ngủ một lát đi”.
“Mạt tướng vẫn có thể cố được.”
Sính Đình khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Nếu Thượng tướng quân cố gắng quá, há chẳng phải là trúng ý của Sở Bắc Tiệp sao? Sở Bắc Tiệp giỏi nhất chiêu dùng kế ép đối thủ ngày đêm cảnh giác, tinh thần suy sụp, giày vò đến mức độ nào đó, hắn chưa cần công thành, quân sĩ đã hồn xiêu phách lạc rồi”.
Tắc Doãn bỗng tỉnh ngộ, gật đầu: “Tiểu thư nói rất đúng, quá lo lắng sẽ làm tiêu hao sinh lực của chúng ta”. Cố nở nụ cười khổ sở, Tắc Doãn thẳng thắn, “Chẳng giấu gì tiểu thư, từ khi giao chiến với quân Đông Lâm đến nay, mạt tướng chưa từng được ngủ ngon. Tối nay mạt tướng phải ngủ say một giấc, tĩnh dưỡng tinh thần để chiến đấu với quân Đông Lâm mới được”.
“Tuần tra doanh trại một vòng xong, mạt tướng sẽ đi ngủ”, Tắc Doãn đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.
Trong đại bản doanh của Đông Lâm, trừ người phụ trách canh gác tuần tra, tất cả binh sĩ còn lại đều đang chìm vào giấc ngủ say.
Chẳng có ai lo lắng quân Bắc Mạc sẽ tập kích vào ban đêm. Sau mấy lần không biết sống chết mà tùy tiện tập kích vào đêm thất bại, quân Bắc Mạc sẽ không lặp lại hành động biết trước thất bại này nữa.
Cũng chẳng ai lo lắng chuyện có phải đột phá Kham Bố về đêm để giành lấy thắng lợi, áo gấm vinh quy hay không. Họ có một thống soái vô địch thiên hạ, chỉ cần cờ Trấn Bắc vương vẫn ở kia, họ tin chắc, phương hướng của ngọn cờ chính là đường chiến thắng.
Cờ Trấn Bắc vương lúc này đang giương cao trên đỉnh trướng soái ở chính giữa đại bản doanh, bay phần phật trong gió núi thổi từ rừng rậm Bách Lý xa xôi.
Nơi rèm cửa của trướng soái vẫn có ánh đèn, Sở Bắc Tiệp chưa đi ngủ. Chiến giáp đúc bằng vàng treo trên thành trướng, sáng lấp lánh trong ánh nến. Mạc Nhiên im lặng đứng bên, đợi chỉ thị của Sở Bắc Tiệp. Từ lúc đưa lên tin tình báo mới nhất của mật thám, Sở Bắc Tiệp vẫn chưa nói lời nào.
Hồi lâu, Sở Bắc Tiệp mới đặt bản quân báo trên tay xuống bàn, bình thản hỏi: “Vị tiểu thư vừa tiếp nhận vị trí chủ soái ấy có thể là người phương nào?”.
Một cái tên kiêng kỵ thoáng qua trong đầu, Mạc Nhiên khẽ lùi ra sau một bước, cúi đầu đáp: “Tên thật và lai lịch của tân chủ soái là vấn đề cơ mật bên quân địch nên người thuộc hạ phái đi vẫn chưa thăm dò được”.
Sở Bắc Tiệp ngồi xuống, nhìn Mạc Nhiên, giọng ấm áp: “Chúng ta cùng đoán đến một người”.
Mạc Nhiên ngạc nhiên, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Sở Bắc Tiệp, do dự hỏi: “Giả như đúng là người ấy, Vương gia định xử trí thế nào?”.
“Có gì khó xử trí sao?”
“Hiện giờ chúng ta còn chưa thể xác định chủ soái đối phương có phải là người ấy hay không, vậy kế sách ngày mai…”
Sở Bắc Tiệp xua tay, đáp: “Mạc Nhiên quá lo rồi. Bảo mật thám không cần điều tra lai lịch chủ soái của đối phương nữa, nếu đúng là Bạch Sính Đình, trước khi trời sáng, nàng có thể dựa theo chiều hướng của quân ta mà đoán được kế sách của bản vương”.
Mạc Nhiên to gan hỏi: “Giả như người đến đúng là nàng ấy, nhưng nàng ấy không kịp đoán được kế sách của Vương gia, há chẳng phải chúng ta sẽ cùng quân Bắc Mạc vùi thây ở Kham Bố sao?”. Vấp phải ánh mắt lạnh như băng của Sở Bắc Tiệp quét qua, Mạc Nhiên lập tức im bặt, không nói thêm nửa lời.
“Không đoán ra…” Trong lòng hình như cũng cảm thấy lo lắng, Sở Bắc Tiệp đứng dậy bước tới trước cửa, vén tấm rèm lên, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo trên trời, hít đầy cái không khí mát lạnh của buổi đêm, rồi cố nén lại nỗi xao động, ánh mắt trở nên quyết đoán, hạ giọng, “Nếu nàng không có được sự thông tuệ ấy, sao xứng nhận được tình yêu thương sâu sắc của bản vương?”. Sở Bắc Tiệp quay lại, nhìn đại tướng tâm phúc của mình, cười nói: “Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, vẫn thắc mắc gì sao? Cứ nói cho hết đi”.
Đại chiến cận kề, chỉ thị của chủ soái tuyệt không được lấp lửng vòng vo, nhưng Mạc Nhiên biết rõ thắc mắc của mình cũng chính là tâm bệnh của Sở Bắc Tiệp, nên do dự: “Chẳng phải Vương gia muốn bắt sống Bạc