80s toys - Atari. I still have
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327944

Bình chọn: 8.5.00/10/794 lượt.

hông khí tươi mát ấy tràn đầy lồng ngực đang bức bối của nàng, sau đó từ từ mở mắt, nói giọng lẫm liệt: “Thượng tướng quân không cần lo lắng. Trước khi xuất phát từ Bắc Nha Lý, Sính Đình đã biết sẽ có ngày hôm nay. Những người trước nay phải đối đầu với Sở Bắc Tiệp trên sa trường, chưa ai có được kết cục tốt, trừ khi hắn cố tỏ ra yếu thế”.

Trận chiến biên giới Quy Lạc năm đó như đang tái hiện trước mắt nàng, Sính Đình dựa đầu vào cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa, rồi từ từ quay lại, khoan thai đáp: “Không biết có thể tìm được ở Kham Bố một cây đàn đủ dây để gảy được không, Sính Đình bỗng nhiên có hứng chơi đàn”.

“Đánh đàn?”

“Mà phải đánh trên thành lầu, chỗ Sở Bắc Tiệp có thể nghe thấy.”

Tắc Doãn kinh ngạc đến cùng cực, lắc đầu: “Tuy rằng giao tình giữa tiểu thư và Sở Bắc Tiệp không bình thường, nhưng nay hai quân đối đầu, tuyệt đối không phải chuyện chơi. Tiểu thư xuất hiện trên thành lầu, nơi quân địch có thể nhìn thấy rõ ràng, đừng nói là ong độc, mà e chỉ cần một mũi tên của Sở Bắc Tiệp cũng có thể dễ dàng lấy mạng tiểu thư. Cây cường cung với sức mạnh ba trăm thạch[2'> của hắn không phải là chuyện đùa đâu”.

[2'> Độ mạnh của cung được tính bằng thạch, một thạch tương đương với lực bắn của một người có trọng lượng 30kg.

“Ta là chủ soái, Thượng tướng quân không theo, Sính Đình phải lấy hổ phù rồi.” Sính Đình định ra vẻ chủ soái, bỗng cười khúc khích, nhưng thấy Tắc Doãn vẫn hoàn toàn nghiêm túc thì cảm thấy trong lòng không yên, dịu dàng bảo, “Chắc chắn Dương Phượng đã dặn dò Thượng tướng quân phải chăm sóc cho Sính Đình. Hà tất phải như thế? Nếu Sở Bắc Tiệp chịu thưởng Sính Đình một mũi tên xuyên ngực, cũng có thể đó sẽ là cách giải thoát cho Sính Đình”. Nói xong, nàng yêu kiều bước đi.

Trong quân doanh Đông Lâm, tướng sĩ đã dậy từ lâu. Lúc này họ lần lượt đến trước cái nồi to múc một thìa thảo dược, mùi vị cũng không quá khó chịu, ngửa cổ uống ừng ực, sau đó nhanh chóng tập hợp dàn trận, đao kiếm sẵn sàng.

Mấy chục cận vệ của Sở Bắc Tiệp, mỗi người cẩn trọng bê một túi da trâu tròn trên tay, tiếng vo vo ù cả tai.

Một đội người ngựa khác lại che chắn kín mít, đang đặt những bó tên được tẩm nhựa cây bối diệp lên yên ngựa. Họ sẽ bắn những mũi tên ấy, kích thích cuồng tính của bầy ong độc vào trong thành. Khi chấp hành nhiệm vụ này, bản thân họ cũng sẽ ít nhiều bị ngấm mùi vị chọc giận bọn ong, nên tuy đã uống sẵn thảo dược, họ vẫn phải che chắn kín mít, cả tay chân mặt cổ đều được che kín bằng những tấm sắt, bởi bị ong đốt chẳng dễ chịu gì.

Sở Bắc Tiệp dẫn theo Mạc Nhiên và các tướng lĩnh đi xung quanh một vòng. Sau khi tra hỏi tất cả các khâu, xác nhận không còn bất cứ sai sót nào, họ mới quay về trướng soái.

“Khi quân ta hãm thành, nàng sẽ ở đâu?” Bước vào trướng soái, Sở Bắc Tiệp chau mày hỏi.

Quần tướng chỉ có Mạc Nhiên hiểu rõ tâm tư của Sở Bắc Tiệp. Có điều, Mạc Nhiên cũng biết Sở Bắc Tiệp chỉ mượn câu hỏi cho vơi bớt nỗi phiền muộn trong lòng mà thôi. Việc có liên quan đến chuyện nhi nữ tình trường của chủ soái, cách thông minh nhất đương nhiên là giả vờ ngơ ngác như những người khác, thế nên Mạc Nhiên cũng im lặng đứng bên cạnh chờ lệnh.

Lúc lâu sau, vẫn chẳng thấy Sở Bắc Tiệp phát lệnh. Quần tướng nhìn nhau, không ai dám phá vỡ sự trầm tư của chủ soái, thế là, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Mạc Nhiên.

“Được.” Thoát khỏi sự im lặng, Sở Bắc Tiệp nhìn một vòng các đại tướng tâm phúc, ung dung cười đáp, “Đã lâu lắm rồi, bản vương không có cảm giác hưng phấn chờ đợi như hôm nay. Khi đại quân Đông Lâm chúng ta hãm thành, trận chiến công thành Kham Bố này có thể sẽ trở thành một trận chiến vô cùng thú vị. Nó có thể là sự kết thúc, cũng có thể chỉ là một sự mở đầu… Tất cả còn phải chờ xem vị chủ soái Bắc Mạc trong thành Kham Bố có thật sự đáng để bản vương dốc hết toàn lực, không tiếc tất thảy để đạt được ý nguyện hay không?”. Ánh mắt sáng ngời hưng phấn, Sở Bắc Tiệp hô lớn, “Xuất phát!”.

Quân tướng đồng thanh hô vang, lệnh soái lần lượt truyền đi, đến tận tai từng binh sĩ Đông Lâm.

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, đoàn quân Đông Lâm khí thế hừng hực tiến theo uy danh hiển hách của Trấn Bắc vương, chính thức vây hãm thành Kham Bố.

Tiếng trống rền vang, Đông Lâm dàn binh dưới thành Kham Bố, đội ngũ chỉnh tề, đao kiếm sáng loá, sát khí đằng đằng, chỉ chờ một hiệu lệnh của chủ soái.

Cờ soái bay phần phật, kèn lệnh hú một hồi dài, chính giữa đoàn quân đang cuồn cuộn tiến tới bỗng tách ra thành một lối đi, chủ soái Đông Lâm xuất hiện giữa ba quân.

Đôi mắt Sính Đình bỗng nhiên nheo lại.

Chủ soái Đông Lâm đã đến. Sở Bắc Tiệp cưỡi trên lưng tuấn mã, oai nghiêm hùng dũng, ánh mắt sáng ngời, lưng giắt bảo kiếm, chỉ ba chiêu đã lấy đầu tướng địch, yên ngựa treo cây cường cung với sức mạnh ba trăm thạch.

Cách nhau một bãi đất trống hoang vu trước cổng thành, một người nhìn xuống, một người ngước lên, ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung như tóe lửa. Nỗi xúc động khó nói thành lời truyền từ gan bàn chân lên tận yết hầu.

Chàng uy phong lẫm liệt trước thiên quân vạn mã, nàng trên tường thành cao vời vợi, ta