
y áo như muốn bay lên cùng gió.
Khoảnh khắc họ nhìn nhau toé lửa, Sính Đình như bị rút cạn máu trong người. Trước mắt nàng bỗng trở nên mờ nhạt, tay chân mềm nhũn, cả người run rẩy như sắp khuỵu xuống, may mà kịp vịn vào cột đá, nàng mới có thể đứng vững.
Cúi đầu, không còn thấy quân địch đang vây hãm thành, giờ đây trong mắt nàng chỉ tồn tại đôi mắt ấy, thâm trầm như hút lấy nàng, nóng bỏng như thiêu đốt nàng.
Đôi môi nhợt nhạt cố nở nụ cười khổ sở. Hà tất phải cần đến thiên binh vạn mã, chỉ riêng một ánh mắt, Sở Bắc Tiệp đã khiến nàng hồn xiêu phách lạc. Nàng chỉ mong có thể nhìn rõ từng sợi tóc của chàng, nên không ngăn nổi mình tiến lên hai bước.
“Tiểu thư cẩn thận!” Hàn Nhược ở lại hộ vệ gọi nàng từ phía sau.
Nàng bỗng sực tỉnh, bước chân kịp thời dừng lại bên tường thành cao vài trượng, không chút che chắn.
“Tiểu thư?”
Sính Đình ngẩn ngơ quay lại, đúng rồi, nàng là chủ soái. Tương lai của Kham Bố, tương lai của Bắc Mạc, và cả tương lai của Dương Phượng cùng hài tử trong bụng đều phụ thuộc vào một ý nghĩ lúc này của nàng.
Đôi mắt u ám dần bình tĩnh lại, gót sen rời về thành lầu, Sính Đình ngồi xuống trước cây đàn cổ đã được chuẩn bị sẵn.
Rửa tay, dâng hương, từng bước kỹ càng cẩn thận, Sính Đình thản nhiên dặn dò: “Truyền lệnh, theo kế hoạch hành sự”.
“Rõ.”
Dưới thành, Sở Bắc Tiệp không rời mắt khỏi bóng dáng mảnh mai trên lầu.
Nàng không sợ gì hết, đúng như chàng đã dự liệu.
Vẫn vẻ thản nhiên vô lo ấy, nhất cử nhất động của nàng đều kiên cường quyết đoán ẩn sau hình hài nhỏ bé yếu mềm.
Mạc Nhiên khẽ động dây cương, lại gần Sở Bắc Tiệp, hạ giọng nói: “Vương gia, quả nhiên là nàng ấy”.
Ngẩng lên, Sở Bắc Tiệp nhìn bóng dáng dịu dàng mềm yếu trên tường thành cao vời vợi.
“Nàng đoán được rồi”, Sở Bắc Tiệp hạ giọng.
“Có thả ong độc ra không?”
Sở Bắc Tiệp đang định trả lời, hai hàng lông mày bỗng cau lại.
Tằng…
Tiếng đàn lơ lửng trên thành lầu. Ngắn ngủn một tiếng, cấp bách mà sắc bén, bi thảm đau thương động lòng người, tựa hồ như mũi kim nhọn đâm phập vào tim.
Đôi mắt hổ khiến người ta kinh hãi run rẩy của Sở Bắc Tiệp đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh mai trên thành lầu bỗng nheo lại, thoảng một tiếng: “Đứt dây rồi”.
Tằng!
Lại một tiếng nữa, thê lương thảm thiết hơn trước.
“Sợi thứ hai.”
Tằng!
“Sợi thứ ba… Đây chính là kế lui địch của nàng sao, Sính Đình của ta?” Sở Bắc Tiệp nhìn chằm chằm lên thành lầu, nụ cười ngầm hiểu thoáng qua trên khuôn mặt tuấn tú. Chàng giơ tay lên ra hiệu, quát, “Truyền lệnh, lui quân hai mươi dặm”.
“Lui binh?”, Mạc Nhiên kinh ngạc.
Quần tướng nhìn nhau, rồi nhìn chủ soái.
“Lui binh.” Rít hai tiếng qua kẽ răng, Sở Bắc Tiệp nhìn thêm một lần nữa nữ nhân thuộc về chàng, rồi kéo ngựa quay đầu.
“Vương gia có lệnh, lui binh.”
“Truyền lệnh, lui binh!”
“Lui! Lui!”
Tiếng chân ngựa, chân người rầm rập, quân Đông Lâm rút đi nhanh như nước thuỷ triều.
Sở Bắc Tiệp cưỡi ngựa đi đầu tiên, sắc mặt không có gì khác thường. Mạc Nhiên lo lắng thả ngựa theo sau, cũng chẳng dám mạo muội lên tiếng.
Sở Bắc Tiệp thúc ngựa được một đoạn, thì ghìm cương chậm lại, chờ Mạc Nhiên cùng đi song song.
“Nếu công thành, Sính Đình nguyện sẽ chết cùng thành. Thả ong độc ra, nàng không thể may mắn thoát chết.”
“Đây chính là kế sách ngăn địch của nàng ấy sao?” Mạc Nhiên suy tính cẩn trọng rồi nói, “Như vậy là, nếu Vương gia muốn Sính Đình cô nương yên ổn mạnh khoẻ thì sẽ không thể sử dụng kế ong độc này. Sính Đình cô nương cũng thật to gan, dám mạo hiểm thân mình như vậy. Nếu Vương gia không nể tình cũ, chẳng phải Sính Đình cô nương đã mất mạng oan rồi sao?”.
“Chỉ riêng câu này thôi đã biết ngươi không hiểu ta bằng Sính Đình.” Sở Bắc Tiệp cười đáp, “Ta tuyệt đối không hạ lệnh công thành. Giờ nàng là thống soái cao nhất của quân Bắc Mạc, đại diện cho uy danh của vua Bắc Mạc trong quân. Nàng mạo hiểm thân mình chính là để tạo lập hình ảnh thản nhiên bình tĩnh trước kẻ thù dù lớn mạnh đến đâu. Nếu ta dùng thủ đoạn hại chết Sính Đình trước bao con mắt đang nhìn vào, như vậy sẽ kích động chút nhiệt huyết cuối cùng của quân Bắc Mạc. Cho dù quân ta chiếm được Kham Bố thì tấm gương hy sinh oanh liệt của Sính Đình cũng sẽ kích động con dân Bắc Mạc nối tiếp nhau đứng lên, tấn công đoàn quân mệt mỏi đang tiến về Bắc Mạc của chúng ta, khiến quân ta thương vong vô số. Khi dân chúng đang đầy nhiệt huyết thì càng không thể dùng cường binh bạo tướng mà trấn áp. Sự ngược dòng nổi lên từ tấm gương hy sinh của nàng có thể khiến quân Đông Lâm ta mất đi mọi ưu thế”.
Mạc Nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, lặng lẽ cúi đầu suy ngẫm, đột nhiên lại thở dài: “Không những thế, nếu như Vương gia ra tay hại một nữ tử tay không tấc sắt, thì trong con mắt của người đời, uy danh danh tướng quang minh lỗi lạc của Vương gia sẽ bị chôn vùi. Điều này cũng giáng một đòn mạnh vào khí thế tràn trề của quân ta. Như thế, cuộc chiến Bắc Mạc đã không còn ở cục diện chúng ta dự liệu ban đầu nữa”.
Sở Bắc Tiệp nhìn Mạc Nhiên, nắm chặt dây cương, thản nhiên đáp: “Nàng dùng kế công tâm, nhưng lại khiến ta cảm kích muôn phần. Nếu