
ương.
Những tướng lĩnh khác phụ trách cai quản các đại quân chủ lực đang ở trên sườn núi. Trong trướng soái lúc này chỉ có Sính Đình, Tắc Doãn, Nhược Hàn ba người đang ngồi thành một vòng tròn, nghiên cứu bản đồ rừng rậm Bách Lý mà họ đã cố gắng tìm được.
“Diệu kế!” Tắc Doãn vỗ đùi tán thưởng, “Tiểu thư quả không hổ là đối thủ ngang sức ngang tài của Sở Bắc Tiệp. Quân Đông Lâm lần đầu tiến quân vào rừng rậm Bách Lý, chắc chắn chưa thông tỏ địa hình, nhân lúc họ còn đang bỡ ngỡ, chúng ta hãy hạ độc xuống nguồn nước, rồi nhân lúc trời tối dẫn quân tấn công địch, hy vọng trong một vạn quân Đông Lâm đó có cả Sở Bắc Tiệp, để hắn được nếm trải sự lợi hại của nam nhi Bắc Mạc”.
Ánh mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ, Nhược Hàn chắp tay nói: “Nếu có thể bắt sống Sở Bắc Tiệp, tiểu thư sẽ trở thành nữ tướng quân đầu tiên vang danh tứ quốc”.
Sắc mặt Sính Đình không chút vui vẻ, mà lộ rõ ưu tư, nàng thở dài: “Thượng tướng quân hãy khoan vui mừng quá sớm, kế Sính Đình vừa nói có thể thành công với người khác, nhưng chưa chắc thành công với Sở Bắc Tiệp”.
Đang cười sảng khoái, nghe vậy Tắc Doãn ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại thế?”.
“Sở Bắc Tiệp là danh tướng đương thời, suy nghĩ chu toàn. Hắn đã từng cử người vào rừng bắt ong độc, nên chắc chắn sẽ sai người dò đường, tìm hiểu địa hình rừng rậm Bách Lý. Đánh giá thấp đối thủ là sơ hở trí mạng của người làm tướng. Nếu như cho rằng chiếm cứ được nguồn nước là có thể đánh bại được Sở Bắc Tiệp, thì tối nay chủ soái bị bắt sẽ chính là Sính Đình.”
Sắc mặt Nhược Hàn hoàn toàn thay đổi: “Sở Bắc Tiệp lợi hại đến thế ư? Vậy chúng ta phải ứng phó ra sao?”.
Sính Đình chăm chú nhìn bản đồ, rồi nhìn về phía Nhược Hàn, ung dung đáp: “Sau khi Sở Bắc Tiệp nhận được tin tình báo quân ta đang đóng tại ngọn Điển Thanh, không cần thời gian hắn cũng đoán ra kế sách chiếm cứ nguồn nước, hạ độc để tập kích. Chẳng giấu gì hai vị tướng quân, khi Sính Đình lựa chọn đóng quân trên ngọn Điển Thanh, chính là muốn tạo cho Sở Bắc Tiệp cảm giác này”.
Nói liền mấy câu, tiêu hao không ít tinh thần nên gò má Sính Đình ửng đỏ, hơi thở đứt quãng, nhưng đôi mắt vẫn lanh lợi nhìn quanh rồi nói tiếp: “Sở Bắc Tiệp dùng quân cực hiểm, khi tự cho là đã đoán được mưu kế chúng ta, tất sẽ sai người tìm một con đường mà người khác không thể nghĩ ra, đột phá doanh trại mà hắn tưởng rằng đã không một bóng người”.
Tắc Doãn và Nhược Hàn nghe đến tâm phục khẩu phục.
Tắc Doãn thận trọng: “Chúng ta sẽ sắp sẵn lực lượng mai phục trong doanh trại, để Sở Bắc Tiệp không có đường lui”.
Sính Đình lại lắc đầu: “Đây không phải là cách có thể thực hiện vì đỉnh Điển Thanh không phải là nơi thích hợp để đặt quân mai phục”.
“Có một việc vẫn muốn tiểu thư chỉ giáo.” Nhược Hàn hỏi, “Tiểu thư vừa nói, Sở Bắc Tiệp sẽ tìm một con đường mà người ta không nghĩ tới, theo ý tiểu thư, có thể là con đường nào?”.
“Nhược Hàn hỏi đúng trọng điểm rồi.” Sính Đình hân hoan đáp, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về một điểm trên bản đồ.
Tắc Doãn và Nhược Hàn cúi xuống nhìn, đều sững sờ.
Một lúc sau, Nhược Hàn mới dám thở ra, nói: “Sở Bắc Tiệp dám dẫn một vạn binh mã qua cầu treo Vân Nha nổi tiếng này thì thật to gan. Có điều, giả như quân ta không biết gì về hành tung của quân Đông Lâm, chắc chắn hắn sẽ thành công”.
“Hắn giỏi dùng diệu kế, nhưng lần này sẽ tự chuốc khổ vào thân thôi.” Tắc Doãn lạnh lùng hừ một tiếng, “Giờ ta dẫn binh xuống núi, vòng qua sau lưng hắn, cho hắn một sự ngạc nhiên đến vui mừng”. Nói xong, Tắc Doãn liền chắp tay về phía Sính Đình, “Xin chờ lệnh chủ soái”.
Sính Đình cười ảm đạm, cầm lấy lệnh tiễn, cất giọng ra lệnh, thánh thót tựa hoàng anh: “Tắc Doãn thượng tướng quân nghe lệnh, bản soái lệnh cho tướng quân dẫn hết đại quân xuống núi, cắt đứt đường lui của quân địch, bao vây một vạn tinh binh này trên đỉnh Bích Lôi đối diện”. Hồi tâm nghĩ lại, nàng hạ giọng dặn dò, “Binh lực quân ta hơn hẳn quân Sở Bắc Tiệp, dàn trận bao vây thì được, nhưng không có soái lệnh, không được tự ý tấn công”.
“Việc này…”
Sính Đình ra vẻ chủ soái, xua tay: “Sở Bắc Tiệp là chủ soái Đông Lâm, lại là đệ đệ của Đông Lâm vương, bắt sống hắn, đại quân Đông Lâm tự nhiên sẽ lui quân”. Tiếp theo nàng lại lấy ra một lệnh tiễn khác, gọi, “Nhược Hàn tướng quân”.
“Có mạt tướng!”
“Tướng quân hãy dẫn theo một trăm quân, chặt đứt cầu treo Vân Nha để quân Đông Lâm không sang được đỉnh Điền Thanh.”
Nhược Hàn nhận lấy lệnh tiễn, cao giọng nhận lệnh.
Sính Đình dặn dò: “Nhược Hàn tướng quân là dũng tướng trên sa trường, hoàn thành nhiệm vụ này thì không cần quay về phụng mệnh mà hãy xuống núi trợ giúp Thượng tướng quân một tay”.
Sau khi dặn dò xử lý thoả đáng mọi việc, Sính Đình mới thở hắt ra, trước mắt bỗng trở nên mơ hồ. Biết mình đã lao lực quá độ, nàng vội ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh, phần lớn người ngựa khí thế hăm hở theo Tắc Doãn xuống núi, chuẩn bị phản kích kẻ địch lớn mạnh vẫn luôn chèn ép họ đến nghẹt thở.
Tiếng chân người, vó ngựa rời khỏi, doanh trại dần yên tĩnh.
Sính Đình lặng lẽ ngồi trong trướng soái, lắng nghe tiếng yên lặng của núi rừng.