
o lòng:
“Nhưng mà, Phiên Phiên à, em vất vả rồi!”
Cô lắc đầu, tựa sát vào
lồng ngực anh, nói: “Ở bên anh, em không cảm thấy vất vả!
Việc Diệp Phiên Nhiên có
thai rất nhanh nhận được sự kiểm chứng. Sáng ngày mốt, bọn họ đến bệnh viện,
kết quả chuẩn đoán của bác sĩ, cô đã có thai gần sáu tuần.
Về đến nhà, ánh mặt trời
chói chang giữa trưa từ ngoài cửa sổ rọi vào khiến Diệp Phiên Nhiên mệt mỏi
buồn ngủ. Dương Tịch thu xếp đặt cô nằm trên giường ổn thỏa đâu ra đó, anh đi
chợ mua thức ăn. Tuy tay nghề chưa thành thạo nhưng cứ theo tuần tự công thức
nấu ăn mà làm cuối cùng vẫn om xong nồi canh cá chép.
Diệp Phiên Nhiên gần đây
cực kỳ buồn ngủ. Vốn dĩ cô ngỡ cơn buồn ngủ là vì khoảnh khắc giao mùa, giờ
biết được là do mình mang thai thì trạng thái cơ thể càng thêm uể oải, cả người
rã rời. Đợi đến khi cô tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối, bước xuống giường
vào nhà bếp thì trông thấy dáng vẻ Dương Tịch thắt tạp dề bận rộn cô cảm thấy
ấm áp cảm động. Có ai mà ngờ được, chàng trai xưa kia với tuổi xuân phơi phới,
bướng bỉnh ương ngạnh, sôi nổi trên sân đấu bóng rổ, chàng nam sinh hoạt bát
trong ánh mắt mong chờ của bao cô nữ sinh cũng có ngày vì cô mà rửa tay hầm
canh, trở thành người chồng gương mẫu chứ?
Dương Tịch nghe thấy
tiếng bước chân cô, quay đầu lại nói: “Lên giường ngủ thêm chút nữa đi, khi nào
có cơm anh gọi em!”
“Em đã ngủ cả buổi chiều
rồi, còn nằm thêm nữa chắc sẽ thành người đầu gỗ mất!” Diệp Phiên Nhiên bước
đến trước, mở nắp nồi, hỏi: “Đang nấu gì vậy? Thơm thế?”
“Canh cá chép.” Dương
Tịch giọng điệu bình thản: “Mẹ anh nói, người có thai phải ăn nhiều cá chép,
sau này con chúng mình mắt vừa đen vừa sáng, xinh phải biết!”
Diệp Phiên Nhiên giật
thót người, mặt nóng ran: “Anh nói với mẹ rồi à?”
“Ờ!” Dương Tịch bỏ dở việc
đang làm trên tay, bước đến trước mặt cô: “Mẹ muốn anh phải chăm sóc em thật
tốt, không được làm em giận, em đi lại bất tiện, Thanh minh không cần về thành
phố D, mẹ sẽ đến thăm chúng ta!”
“Cái gì?” Diệp Phiên
Nhiên kinh ngạc vô cùng, hai mắt tròn xoe: “Mẹ anh thực sự nói thế ư!”
Anh đưa tay, trìu mến véo
vào má cô, nói: “Lần trước anh gọi điện thoại về phát hiện thái độ của mẹ có
chuyển biến, giờ thì em có thai, mẹ lại càng không phản đối nữa!”
Diệp Phiên Nhiên cúi đầu
nhìn chiếc bụng bằng phẳng của mình, không khỏi xuýt xoa: “Dương Tịch, xem ra
tên nhóc này có thể diện hơn cả bọn mình!”
Dương Tịch hôn nhẹ lên
trán cô, nói: “Ngoài ra, còn một chuyện nữa, để con chúng ta có thể danh chính
ngôn thuận đến thế giới này, ý bố mẹ anh, mong chúng ta kết hôn vào ngày 1
tháng 5.”
“Hả?” Diệp Phiên Nhiên
lại kinh ngạc: “Như vậy thì có quá vội không? Em còn chưa thương lượng với bố
mẹ em nữa! Lần trước thì tiền trảm hậu tấu, lần này thì…”
“Anh cũng đã gọi điện cho
bố mẹ em, bố mẹ nghe em có thai đều không an lòng chút nào, đã đón chuyến tàu
hỏa chiều nay để đến đây!” Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Chắc khoảng nửa tiếng
nữa là đến!”
“Dương Tịch!” Diệp Phiên
Nhiên thét lên trong kinh ngạc: “Anh hành động nhanh thật đấy. Em mới ngủ ba
tiếng đồng hồ, anh đã sắp xếp ổn thỏa bốn vị phụ huynh rồi.”
Dương Tịch ôm lấy cô, nói
lời tận đáy lòng: “Bởi vì, anh gấp rút muốn cưới em ngay chẳng thể đợi thêm
được nữa. Để đợi ngày này anh đã đợi mười năm rồi!”
Đưa mắt nhìn gương mặt
thanh tú rung động lòng người của cô, hàng lông mi rủ xuống, e lệ thẹn thùng,
phảng phất anh được trở về năm mười sáu tuổi, tình yêu tựa như ánh đèn ngọn
lửa, nhen nhóm tuổi thanh xuân man mác cô quạnh của anh.
Khi còn trẻ chúng ta đem
lòng yêu một người hoặc có lẽ chỉ là một suy nghĩ chợt thoáng qua nhưng để giữ
mối tình đó bên mình thì cần phải có sự nhẫn nại, lòng dũng cảm cùng sự kiên
trì. Từ năm mười sáu tuổi đến năm hai mươi sáu tuổi, từ cậu thiếu niên ngây ngô
đến cậu thanh niên trẻ trung hào hoa phong nhã. Năm xưa chính vì lòng dũng cảm
cố gắng phấn đấu quên mình, sự kiên quyết cố chấp suốt mười n cũng như trong
một ngày mới không bại trận trước khoảng cách thời gian cùng những trần tục thế
gian.
Anh luôn mong rằng, có
thể cùng người mình yêu nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại…