
ẻ con, chẳng hề trưởng thành chút nào!”
Diệp Phiên Nhiên hết sức
nhẫn nại lắng nghe lời tường thuật dông dài của Phùng Diệu Hoa, từ đầu đến cuối
cô không hề cắt ngang lời bà. Bản thân cô cũng rất tò mò, muốn biết cuộc sống
bốn năm qua của Dương Tịch. Ở trước mặt cô, anh vẫn kín tiếng như bưng, chẳng
bao giờ đề cập đến.
Không, anh cũng từng tiết
lộ với cô. Tối đó, đứng dưới nhà cô, anh nói: “Những năm sau khi chia tay với
em, anh cũng thử quên em, đón nhận tình cảm của người khác. Nhưng mà… hiện giờ,
câu trả lời của anh vẫn là, Phiên Phiên, anh không thể nào hết yêu em!”
Thứ tình cảm dịu dàng
cùng nỗi khổ sở chua xót bỗng chốc xao động trong lồng ngực cô. Cô chẳng những
không oán hận, không để tâm với quá khứ của Dương Tịch mà trái lại luôn ôm
trong lòng sự biết ơn cùng lòng cảm kích. Đồng thời, từ những lời lẽ này của
bà, cô cũng nhận thấy rất rõ ngoài những biểu hiện hà khắc mạnh mẽ thì Phùng
Diệu Hoa cũng chỉ là người mẹ bình thường chẳng khác gì so với những bậc phụ
huynh yêu thương con cái khác.
“Thưa bác gái, con rất
cảm kích những gì bác nói với con!” Diệp Phiên Nhiên bình thản nói: “Con thừa
nhận rằng, trước kia con không tốt, quá nhạy cảm, quá gay gắt, chỉ biết nghĩ
cho cảm nhận của mình, lòng tự trọng quá cao, thực ra đó chính là biểu hiện của
sự thiếu tự tin. Bác không thích cháu cũng chính là nguyên nhân này. Ý của bác
muốn tốt cho Dương Tịch, ai mà không mong muốn con của mình hạnh phúc chứ? So
ra thì, nếu đổi lại là bố mẹ con thì họ cũng có suy nghĩ giống như bác thôi!”
Phùng Diệu Hoa nhìn ánh
mắt cô, có chút đổi khác. Những lời cô vừa nói đến cả Dương Tịch cũng chưa bao
giờ nói. Anh chưa bao giờ đứng ở góc độ người làm cha mẹ để nhìn nhận việc này,
mà chỉ một mực trách cứ bố mẹ nhúng tay can thiệp vào chuyện tình yêu của mình.
Thấy bà không nói gì,
Diệp Phiên Nhiên nói tiếp: “Khi đó, con thực sự còn quá trẻ không hiểu chuyện,
coi trọng thể diện quá mức. Trước khi đến nhà ra mắt bác, con cảm thấy mình
không xứng với Dương Tịch, cũng không xứng với gia đình bác nên trong lòng con
đã ngập tràn niềm hiềm khích cùng sự phòng bị. Con thực sự chẳng hề nghĩ đến
chuyện sẽ là vợ của Dương Tịch, con không dám khẳng định cuộc sống tương lai
như thế nào, ai sẽ là người cùng con nắm tay nhau đi hết cuộc đời còn lại. Khi
đó, con chưa chuẩn bị tâm lý cũng không có đủ sự tự tin và dũng cảm, chỉ sợ
rằng mình sẽ phụ lòng Dương Tịch, khiến anh ấy không vui nên con mới miễn cưỡng
bằng lòng cùng anh ấy đến gặp hai bác và sự phản đối của bác vừa đúng lúc là
cái cớ để con đánh đường lùi… Trong tình hình đó, chia tay là chuyện sớm muộn,
vấn đề là ở con và Dương Tịch, hoàn toàn không liên quan gì đến bác. Con không
hề trách bác, thực sự chưa bao giờ oán hận bác cả… Sau khi chia tay với Dương
Tịch, con mới hiểu rõ rằng anh ấy quan trọng với con biết nhường nào, con yêu
anh ấy biết bao. Trên thế gian này, có những thứ, những người thực sự chỉ sau
khi mất đi mới hiểu được sự trân trọng.”
Phùng Diệu Hoa nói giọng
lạnh lùng: “Cô nhầm rồi, ta đến đây hoàn toàn không phải yêu cầu cô tha thứ. Về
chuyện hôn sự của cả hai người, ta vẫn giữ vững ý định của mình.”
“Con hiểu!” Diệp Phiên
Nhiên nói: “Nhưng con và Dương Tịch sẽ không bao giờ chia tay nữa. Bởi vì con
và anh ấy đều đã xác định, cuộc sống tương lại trước mắt phải đi cùng nhau.” Cô
nói chuyện vẫn rất khách sáo, lễ phép khiêm nhường nhưng không hoàn toàn không
có nghĩa là cô yếu đuối nhún nhường, sợ hãi thỏa hiệp. Ở trước mặt mẹ Dương
Tịch, cô phải thể hiện rõ thái độ kiên định cùng sự lễ phép lịch thiệp đúng
mức.
Mẹ Dương Tịch nheo mắt,
ánh mắt suy xét nghiềm ngẫm, dường như cô đã từng trông thấy đôi mắt này, giống
hệt với đôi mắt của Dương Tịch. Dù sao thì hai người cũng là mẹ con, một giọt
máu đào hơn ao nước lã. Cô sao có thể vì chuyện hôn nhân mà khiến mẹ con họ xa
cách lạnh lùng, thậm chí là trở mặt thành kẻ hận thù?
“Dương Tịch tuy không nói
gì trước mặt con, nhưng con hiểu rằng anh ấy rất tôn trọng và yêu thương bác.
Thực ra, trong xã hội hiện đại, bố mẹ không thể can dự vào chuyện hôn nhân của
con cái, lại nói luật hôn nhân có quy định hôn nhân yêu đương tự do, có nghĩa
là con và Dương Tịch nếu muốn kết hôn, chỉ cần bằng lòng thì ngay ngày mai có
thể đi lãnh giấy chứng nhận, tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm, ván đã đóng
thuyền, bậc làm cha mẹ cũng chẳng còn cách nào khác. Nhưng con và Dương Tịch
đều không làm vậy, bởi vì chúng con tôn trọng bác, mong rằng sẽ nhận được sự
chấp thuận và trên hết là lời chúc phúc của bố mẹ. Dù gì bác cũng là mẹ của
Dương Tịch, là người sinh thành và nuôi dưỡng anh ấy. Nếu như bác vì chuyện này
mà tức giận, Dương Tịch cũng sẽ không vui. Anh ấy không vui thì cháu rất đau
lòng. Tuy rằng lập t của bác và cháu không giống nhau nhưng chúng ta đều có một
điểm chung, đó là đều yêu Dương Tịch, đều mong rằng anh ấy hạnh phúc!”
Câu nói cuối cùng của
Diệp Phiên Nhiên khiến Phùng Diệu Hoa xiêu lòng, lần đầu tiên bà cảm thấy người
con gái trước mặt mình thực sự thấu tìn