
n chẳng
việc gì phải tìm đến, dụng ý đến đây của Phùng Diệu Hoa nhất định là vì chuyện
cô và Dương Tịch tái hợp.
Diệp Phiên Nhiên bước vào
phòng khách, Phùng Diệu Hoa ngồi trên sofa cúi đầu xem báo, nghe thấy tiếng
bước chân, bà ngẩng đầu lên nhìn.
Cuối cùng đôi ta cũng gặp
lại nhau. Bà chẳng hề thay đổi nhiều, chỉ lấm tấm vài sợi tóc bạc bên mang tai.
Khóe mắt xuất hiện thêm nhiều vết chân chim, ánh mắt vẫn sắc nhọn như ngày nào,
vẻ mặt lạnh lùng
Cô ngồi đối diện với
Phùng Diệu Hoa, khẽ gật đầu nói: “Bác gái, thật ngại quá, để bác chờ lâu. Bác
uống gì ạ?”
“Cho ta một tách trà
Đinh!” Phùng Diệu Hoa nói ngắn gọn, đặt tờ báo trong tay xuống.
Diệp Phiên Nhiên ngoài
mặt khẽ nhoẻn cười nhưng trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm không yên. Cô cúi
đầu pha trà nhằm giải tỏa sự căng thẳng.
Từ khi cô bước vào, Phùng
Diệu Hoa vẫn luôn dõi mắt quan sát cô. Diện mạo phong cách của Diệp Phiên Nhiên
trong ấn tượng của bà đã khác biệt rất nhiều. Bộ trang phục công sở sẫm màu,
mái tóc dài suôn thẳng được cột gọn gàng phía sau, gương mặt trang điểm nhẹ, vẻ
mặt đúng đắn đúng mực, vừa không hung hăng hùng hổ vừa chẳng còn dáng vẻ nhát gan
sợ hãi như mấy năm trước kia, trông cô vẫn chẳng xinh xắn mỹ miều, vóc dáng vẫn
nhỏ nhắn nhưng trong dáng vẻ thanh cao điềm tĩnh toát lên chút gì đó dịu dàng
khiến người ta khó mà cưỡng lại được.
Trước khi Dương Tịch đi
Thượng Hải công tác có điện thoại báo với bà rằng đã hòa hợp trở lại cùng Diệp
Phiên Nhiên. Anh dứt khoát thẳng thừng đáp trả bà một câu: “Mẹ, con cũng chẳng
nói rõ được Diệp Phiên Nhiên tốt ở điểm nào nhưng có một điều chính là không ai
có thể thay thế được. Cả cuộc đời này, con đã con đã chọn cô ấy rồi!”
Khá khen cho cái thứ
chẳng thể nào thay thế được! Phùng Diệu Hoa cười lạnh trong lòng, chia tay nhau
bốn năm, một vòng trái đất rốt cuộc nó vẫn có bản lĩnh quay lại với cô ta.
Diệp Phiên Nhiên bưng
chén trà đặt trước mặt Phùng Diệu Hoa. Bà liếc mắt nhìn, ngẩng đầu, trố đôi mắt
sắc nhọn nhìn đối phương: “Cô và Dương Tịch, lại ở bên nhau rồi à?”
“Vâng ạ!” Diệp Phiên
Nhiên nhìn thẳng vào mắt bà: “Không biết bác gái có ý kiến gì không ạ?”
“Dương Tịch có bao giờ
chịu nghe y kiến của ta chứ?” Phùng Diệu Hoa cười gượng, nói thẳng không quanh
co: “Tiểu Diệp, ta vẫn không hài lòng với cô. Thực lòng mà nói, cô không phải
là nàng dâu lý tưởng trong lòng ta!
“Con biết!” Diệp Phiên
Nhiên nói: “Thật ra, Dương Tịch cũng biết điều này nên chần chừ lần nữa không
nói với bác!”
“Nó đã nói trong điện
thoại với ta cả rồi!” Phùng Diệu Hoa dừng lại, nhìn cô, đắn đo trước những lời
sắp nói ra: “Dương Tịch sau khi chia tay với cô, đã có bạn gái, cô biết chuyện
này chứ?”
Diệp Phiên Nhiên có phần
kinh ngạc, Dương Tịch chưa hề nhắc đến chuyện này với cô nhưng cô rất nhanh lấy
lại bình tĩnh, nói: “Con không biết nhưng điều đó cũng dễ tưởng tượng được.
Dương Tịch là chàng trai xuất sắc ưu tú, nếu từ đầu đến cuối chỉ mỗi mình con
là bạn gái, nếu như trong suốt bốn năm chúng con chia tay, cuộc sống tình cảm
của anh ấy chỉ là khoảng trống lặng lẽ thì con cũng cảm thấy thiệt thòi thay
cho anh ấy!”
Phùng Diệu Hoa có phần
kinh ngạc trước biểu hiện của Diệp Phiên Nhiên, bà vốn ngỡ rằng chiêu vừa rồi
của mình vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác đủ để đâm trúng vào nhược điểm của cô.
Xem ra bà đã đánh giá thấp bụng dạ và suy nghĩ của Diệp Phiên Nhiên.
“Người con gái đó là bạn
học đại học của nó, người Nam Kinh, rất xinh xắn, hoàn cảnh gia đình khá giả,
rất có phong cách, tính tình thoải mái hào phóng. Hai người chia tay nhau thì
cô bé đã bắt đầu theo đuổi Dương Tịch. Khoảng thời gian đó tinh thần Dương Tịch
sa sút, về đến nhà chẳng thèm ngó ngàng đến ai, bỏ về phòng ngồi ngẩn ngơ, ta
gần như không trông thấy nó cười. Mùa hè năm đó, cô bé lặn lội từ Nam Kinh đến
nhà tìm nó, Dương Tịch nể tình bạn học, dẫn cô bé đi du ngoạn khắp nơi, nhưng
ta và bố nó đều nhận ra rằng tâm hồn nó treo ngược trên cành cây. Sau khi khai
giảng, cả hai đều quay về Nam Kinh, không lâu sau thì Dương Tịch gọi điện thoại
cho ta nói rằng nó quyết định hẹn hò qua lại cùng cô bé. Cô bé rất ngoan ngoãn,
rất biết cách nói ngọt, tìm đủ mọi cách lấy lòng ta và bố Dương Tịch, thường
xuyên gọi điện thoại đường dài đến hỏi thăm ta, biết bố Dương Tịch bị bệnh cao
huyết áp, còn ta thì tăng cholestrol trong máu, thường xuyên gửi cho bọn ta một
số thuốc đặc trị mà ở địa phương không mua được. Nói thật lòng, cả ta và bố
Dương Tịch đều rất hài lòng về cô bé đó, cứ ngỡ rằng nó sẽ là nàng dâu tương
lai của bọn ta. Nào ngờ, đêm trước ngày thi tốt nghiệp đại học, Dương Tịch chia
tay với cô bé, một mình lặng lẽ làm thủ tục sang Mỹ học thạc sĩ… Có đôi lúc, ta
không hiểu nổi con trai ta suy nghĩ điều gì, vứt bỏ một người con gái tốt như
vậy. Mỗi lần ta nói chuyện này với nó, nó đều bảo là ta phong kiến rưởng. không
hiểu gì về tình cảm. Tình cảm quan trọng đến thế sao? Huống hồ, lúc hai người ở
bên nhau, mới bao nhiêu tuổi đầu chứ? Thứ tình cảm này, vốn dĩ chính là trò
chơi gia đình của tr