
2B thoăn thoắt tô lên bài thi, nhanh chóng hoàn tất
mười câu hỏi.
Thật không công bằng, cậu
ta làm bài thong thả như vậy còn cô chỉ biết trơ mắt nhìn bài thi trong vô
vọng. Lần đầu tiên cô căm ghét chính mình là kẻ mù tịt trước những môn khoa học
như toán, lý,
Hai ngày sau, thầy chủ
nhiệm Cao dạy môn hoá đã gọi riêng Diệp Phiên Nhiên lên văn phòng. Vừa bước vào
cửa thầy đã ném bài kiểm tra môn hoá ra ngay trước mặt cô: “Diệp Phiên Nhiên,
em xem bài kiểm tra lần này được mấy điểm!”
Cô rụt rè cầm bài kiểm
tra, nhìn thấy số điểm 48 khủng khiếp đập ngay vào mắt, một bài kiểm tra khác
đặt trên bàn, cột họ tên ghi rõ “Dương Tịch”, với số điểm “100”.
“Gần đây thành tích học
tập của em sa sút kinh khủng, so với bài thi tuyển chọn đầu vào trung học thì
tuột dốc thảm hại. Cứ đà này, em chẳng thể nào thi đỗ đại học được. Em về tự
kiểm điểm lại mình đi!” Lòng cô chùng xuống, những giọt nước mắt lăn dài trên
gò má vì xấu hổ.
Cầm lấy bài kiểm tra,
Diệp Phiên Nhiên chậm rãi quay về lớp học, cảm thấy con đường trước mắt mịt mù,
tăm tối. Cô như rơi vào cái hố tự ti cùng sự ủ rũ chán chường chưa từng có. Vài
cậu nam sinh nói cười, đùa giỡn ngoài hành lang, kẻ cầm đầu là lớp trưởng Dương
Tịch. Cô buồn bã nằm nhoài trên bàn, giọng cười đặc trưng êm dịu của cậu ta vẫn
vọng vang bên tai. Cô bỗng chốc căm thù gã trai này, vì sao cậu ta có thể ung
dung, vui vẻ đến thế?
Lần kiểm tra giữa kỳ này,
thành tích của Diệp Phiên Nhiên tụt dốc đột ngột, rơi xuống hạng thứ năm mươi
hai trong lớp. Chỗ ngồi của cô cũng chuyển xuống hàng ghế thứ hai từ dưới lên.
Ngồi sau lưng cô là Dương Tịch cùng gã chiến hữu Trần Thần. Dương Tịch đứng
nhất lớp trong kỳ kiểm tra, xếp thứ năm toàn khối. Với chiều cao một mét tám
mươi hai, cậu buộc phải ngồi cuối lớp. Trần Thần tướng mạo cũng cao ráo, thành
tích học tập trung bình nhưng riêng môn thể dục thì đặc biệt khá, được coi là
ủy viên thể dục thể thao của lớp, là thành viên chủ lực trong đội bóng rổ của
trường.
Thành tích thi đầu vào
trung học của Diệp Phiên Nhiên vượt hơn số điểm tuyển vào trường trọng điểm ba
mươi mấy điểm, xếp vị trí thứ tám trong lớp cộng thêm dáng người thấp bé nên
ban đầu cô được xếp ngồi ở hàng đầu còn được bình bầu là ủy viên ban văn thể
mỹ.
Đối với chức vụ này của
cô, các bạn học ít nhiều tỏ vẻ nghi hoặc trong lòng. Bởi lẽ người có thể đảm
đương ủy viên ban văn thể mỹ thường là nữ sinh vừa hoạt bát lại v xinh xắn, hệt
như Đồng Hinh Nguyệt - hoa khôi của lớp với mái tóc đuôi ngựa buộc cao, váy
ngắn thời trang xếp ly, chân mang giày da mũi tròn, nụ cười tươi tắn như nắng
mùa xuân, nói chuyện ngọt ngào, ai gặp cũng mến.
Còn Diệp Phiên Nhiên,
thân hình gầy gò, cao chưa đến một mét sáu, tóc cắt ngắn quê mùa, chiếc mái ngố
dày che khuất đôi mắt. Phần lớn thời gian trên lớp cô đều trầm mặc khiến mọi
người thường phớt lờ sự tồn tại của cô. Nửa học kỳ ngồi trong lớp nhưng chẳng
có mấy người nhớ tên cô, kể cả lớp trưởng Dương Tịch. Mãi tận sau đợt kiểm tra
giữa kỳ, giáo viên chủ nhiệm xếp lại chỗ ngồi thì Diệp Phiên Nhiên mới thu dọn
cặp sách của mình, theo hướng trỏ tay của thầy, dọn tạm đại bản doanh đến trước
mặt Dương Tịch.
Đặt ba lô vào hộc bàn, cô
cúi gằm mặt, lặng lẽ xem sách. Cô bạn ngồi cùng bàn với cô tên Miêu Khả Ngôn,
một nữ sinh cá tính hướng ngoại, tuy thành tích học tập rất tồi nhưng tính cách
vui vẻ, thích nói thích cười.
Dù rằng Miêu Khả Ngôn
chẳng phàn nàn về khuôn mặt trầm mặc chất phác của Diệp Phiên Nhiên nhưng cô
cũng không ưa Miêu Khả Ngôn, cảm thấy cô ta cả ngày ríu rít, ồn ào náo nhiệt.
Mỗi lần đến giờ tự học, cô ta đều quay xuống chuyện trò với bạn ngồi bàn phía
sau. Dương Tịch và Trần Thần vẫn thường chòng ghẹo, coi cô ta như trò hề.
Một lần vào giờ nghỉ giải
lao, Dương Tịch và Trần Thần bước đến trước bàn Miêu Khả Ngôn, thình lình mở
tấm bìa đầu lâu đẫm máu của cuốn tiểu thuyết kinh dị ra ngay trước mặt cô ta,
Miêu Khả Ngôn nhảy dựng lên, miệng mồm hét toáng, tiếp đó thì bám rịt mãi không
thôi, vả vào miệng tát vào mặt hai gã nam sinh đó.
Đằng này thì la hét, ồn ào
náo nhiệt. Đằng kia lại yên tĩnh quá mức. Dương Tịch không khỏi liếc nhìn Diệp
Phiên Nhiên, cô quả thực trông thấy bức hình đó nhưng chỉ cụp mắt vờ như không
hề xảy ra chuyện gì.
Trần Thần tự xưng thuộc
loại nam sinh phong lưu, ỷ mình đẹp trai, tướng mạo cao ráo, chơi bóng rổ cừ
khôi. Trong lớp hễ có bạn nữ sinh nào xinh xắn hắn cũng vô tình hữu ý mà chòng
ghẹo hòng giở trò tiếp cận người ta. Dương Tịch không giống hắn, tuy thi thoảng
giở trò đùa dai nhưng dù sao cậu cũng là lớp trưởng, tố chất thanh cao đã ăn
sâu tận xương tủy. Cậu chẳng bao giờ chủ động trò chuyện cùng các bạn nữ sinh.
Trong lớp có hơn phân nửa nữ sinh mến mộ cậu, trong đó Miêu Khả Ngôn là người c
hiện lộ liễu nhất.
Bất luận là giờ lên lớp
hay tan trường thì Miêu Khả Ngôn đều thích quấn lấy Dương Tịch. Vốn dĩ cô và
Dương Tịch không thân thiết nhưng cô và Trần Thần là bạn bè từ thuở để chỏm,
đều là con của nhân viên trong bệnh viện.
Ngày đầu tiên tựu t