
m
chiếm khu sân bãi ngoài trời thuộc khách sạn của Phùng Nhã Nguyên.
"Việc nhỏ thôi." Phùng Nhã Nguyên giọng điệu lạnh nhạt, nếu tính toán cặn kẽ
ra, thì chính mình còn thiếu nợ cô nhiều hơn vậy nữa...."Anh nghe nói em phải ở đây đợi cả một buổi chiều? Có cần phải tự mình làm việc này như
vậy không?"
Anh cho rằng, hoạt động lần này phải do bộ phận kinh doanh của công ty cô phụ trách mới đúng chứ.
"Cấp trên giao xuống thế nào, thì một viên chức nhỏ nhoi như em đây tự nhiên chỉ có thể làm theo thôi à!" Từ Như Nhân không phải là người thích than thở, chỉ là thuận miệng thì nói qua mà thôi. "Đúng rồi, tiểu Bội vẫn
khỏe chứ?"
Nói tới vợ yêu, hình tượng lãnh khốc của Phùng Nhã Nguyên lập tức bị công phá.
"Anh muốn cô ấy ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi, cô ấy lại không chịu, chỉ một mưc muốn đi làm, lại còn tăng ca!" Một CEO như anh lại phải chịu
thật nhiều uất ức, chỉ có muốn nói bà xã là thư ký của mình về nhà tĩnh
dưỡng mà cũng không được.
Từ Như Nhân nở nụ cười. Ông trời thật
sự rất yêu trêu cợt đối với cặp vợ chồng này, lúc trước còn để cho bọn
họ bởi vì ngoài ý muốn mà phải chia xa bốn năm, thật vất vả mới gặp lại
nhau lần nữa rồi yêu nhau, dự định muốn trở về Mỹ tổ chức hôn lễ long
trọng, lại phát hiện tân nương mang thai, mà thời kỳ ban đầu chính là
thời kỳ thai nhi không ổn định nhất mà lúc trước còn đã từng bị sinh
non, dọa Phùng Nhã Nguyên vội vàng hủy bỏ hành trình trở lại Mỹ tổ chức
hôn lễ, quyết định hết thảy mọi thứ để chờ cho mẹ con cô ấy đồng đều
bình an rồi hãy nói sau.
"Tiểu Nhân, em giúp anh khuyên nhủ cô ấy với." Từ Như Nhân là bạn học của vợ anh, hơn nữa năm đó đã giúp vợ anh
không ít chuyện, cô nói một câu, so với chính mình nói mười câu hữu dụng hơn nhiều.
"Y theo kinh nghiệm của em, thì phụ nữ có thai là lớn nhất." Từ Như Nhân vẫn cười, rất vui vì bạn mình đã tìm được hạnh phúc
thuộc về bản thân. Nhìn bộ dáng Phùng Nhã Nguyên vừa khẩn trương lại vừa bất đắt dĩ, thật là yêu thảm tiểu Bội rồi. "Anh cứ chìu theo ý của cô
ấy đi a! Chỉ cần không quá nguy hiểm, cứ để cho cô ấy đi ra ngoài đi làm cũng tốt hơn là ngồi buồn bực trong nhà."
"Em không biết đó
thôi" Anh ngắt lời cô rồi thở dài, "Anh chỉ mới nhìn thấy cô ấy cầm một
bản tài liệu thôi là đã lo lắng vô cùng rồi, anh sợ cô ấy còn chưa sinh
con, anh đã nhập viện trước rồi."
"Yên tâm, anh sẽ sống qua thời
kỳ này thôi." Từ Như Nhân đồng tình mà nhìn Phùng Nhã Nguyên, tình huống tương tự không lâu trước đây cô cũng đã từng nhìn thấy trên người một
người đàn ông khác rồi, so về sự khó khăn khi chăm sóc phụ nữ có thai
nhà họ Trần, thì Phan Xảo Bội xem như đã rất cho chồng mình mặt mũi rồi. "Bất quá em cũng cho anh một đề nghị chân thành, ngàn vạn lần đừng cùng vào phòng sinh."
Dựa theo mực độ yêu vợ, sủng vợ của bọn họ mà
nói, cùng vào phòng sinh chỉ làm vướng bận cộng thêm tự tra tấn bản thân họ mà thôi.
"Nếu như anh có thể còn sống đến lúc đó mà nói...,
anh sẽ nghiêm túc cân nhắc đề nghị của em." Vẻ mặt Phùng Nhã Nguyên rất
đứng đắn, lại làm cho Từ Như Nhân cười đến nổi khó kiềm nén được.
"Chuyện gì vui mà cười như vậy?"
Một giọng nam xen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người, Từ Như Nhân
ngưng cười, nhìn về phía người đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này.
"Tổng giám đốc." Cô hữu lễ gật đầu. Cô xưng hô lễ độ như vậy, phân định ra khoảng cách giữa hai người một cách rõ ràng.
"Trợ lý Từ tâm tình rất tốt?" Tào Doãn Anh cũng rất cẩn thận nhận thấy được
mà đáp lại cô với chức danh chính thức, không quên vấn đề mới vừa rồi.
Từ xa anh đã nhìn thấy cô cùng tổng giám đốc Phùng "Trò chuyện với nhau
rất vui vẻ", nụ cười chân thành sung sướng trên mặt kia cũng chưa từng
được thấy trên mặt cô.
Đáng giận hơn chính là, rõ ràng anh vừa
xuất hiện, nụ cười kia liền biến mất. Nhìn bộ dáng căng cứng của cô hiện tại, sao thế, bộ anh là tên tội phạm thập đại tội ác vô cùng đáng sợ
sao? Có cần vừa thấy được anh đã khẩn trương như vậy không?
"Tôi
chỉ muốn đến gặp tổng giám đốc Phùng tiên sinh đây gửi tới lời cảm ơn,
nhờ có anh hỗ trợ, mới thuê được một sân bãi đạt chuẩn như vậy." Từ Như
Nhân thuận miệng tìm cái lý do, không có ý định nhấc đến quan hệ riêng
tư ở đây.
"Tào tiên sinh." Phùng Nhã Nguyên cũng khôi phục bộ dáng lãnh khốc ngày thường.
"Tổng giám đốc Phùng thật đúng là có lòng, còn phải tự mình đến hội trường để xem xét nữa chứ." Tào Doãn Anh khóe môi nhẹ nâng lên, nhưng sự vui vẻ
không hiện trên đáy mắt.
"Không dám, do ta cũng có chút việc
riêng muốn nói cùng Từ tiểu thư đây." Phùng Nhã Nguyên nhìn nhìn dò
hỏi."Từ tiểu thư không biết có rãnh không? Hay cùng nhau ăn một bữa tối
không biết cô thấy như thế nào?"
Từ Như Nhân nghĩ đến lời nhờ vả
mới vừa rồi của anh, xem ra Phan Xảo Bội người này nhất định vẫn còn
trong khách sạn. Vừa muốn đáp ứng lời mời của anh, thì người đàn ông
lạnh lùng đứng một bên kia đã thay cô nói lời từ chối.
"Thực
không may rồi, tôi vừa vặn cũng có một chút chuyện muốn tìm trợ lý Từ
đây. Tồng giám đốc Phùng cũng biết, ngày mai là hội nghị phát biểu của
công