
hĩa là chứ?
Lâm Vũ Mặc ở trong lòng thầm nghĩ, nhưng anh ta không dám đem phần này nghi ngờ nói ra.
"Tiểu Phong Nhi, chúng ta đi thôi." Lâm Vũ Mặc kéo cánh tay Tần Phong, cười nói.
"Ừm!" Tần Phong cười ỷ vào trong ngực Lâm Vũ Mặc.
Kể từ sau khi Kiệt rời đi, tâm tình Tần Phong cũng không có tốt lên, cô một mực lo lắng cho nhóc Kiệt, không biết cậu ta hiện tại thế nào, có còn hận cô không. Cô gọi cho cậu không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, nhắn vô số tin cho cậu ta, nhưng một chút hồi âm cũng không có.
Mỗi khi điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô vội vàng cầm lên, trong lòng của cô thật hy vọng điện thoại này là của nhóc Kiệt gọi tới. Nhưng vừa nhìn mã số, lòng của cô liền lạnh. Bởi vì cô hi vọng hai lần đều rơi vào khoảng không, điện thoại không phải của nhóc Kiệt gọi tới, lại là Trần Bưu gọi tới, chỗ của anh ta có tin tức tốt gì sao?
Editor: Sendyle
"Phong Lão Đại, nói cho em biết một tin tức tốt a! Mối thù của chúng ta rốt cuộc báo được, rạng sáng hôm nay, chúng ta cùng cảnh sát cùng nhau liên thủ, đem kẻ thù một lưới bắt hết. Đoán chừng quan tòa sẽ làm bọn họ có ăn hay không được ôm lấy đi. Ha ha ha!" Trần Bưu hào phóng cười lên.
"Anh Bưu, là thật sao?" Tần Phong nghe được lời nói của Trần Bưu, đôi tay bắt đầu run rẩy, tâm tình của cô có nhiều kích động. Chuyện cô mong mỏi nhiều năm rốt cuộc đã thành hiện thực. Giờ phút này cô thật muốn tự mình xem một chút sắc mặt đáng thương của kẻ thù.
"Đương nhiên là thật." Trần Bưu hưng phấn nói, "Chỉ là chuyện này làm phiền một vị người tốt bụng trợ giúp, anh ta cung cấp cho chúng ta mấy tỷ nguyên, tài sử đối phương mắc câu, rốt cuộc lại để cho cảnh sát nhất cử phá được này cái vụ án rửa tiền lớn này."
"Người tốt bụng? Anh ta là ai? Tại sao lại giúp chúng ta?" Tần Phong không hiểu hỏi.
Trần Bưu cười nói: "Chính là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, gọi là Lâm gì đó, anh cũng không nhớ rõ ràng lắm. Không quá nhiều thua thiệt người ta, nếu như có cơ hội, chúng ta nhất định phải hảo hảo cám ơn đối phương."
"Lâm Vũ Mặc? Lại là anh ta!" Tần Phong kinh ngạc há to miệng. Cô không ngờ Mặc sẽ vì cô làm ra chuyện này, lặng lẽ trợ giúp cô báo thù. Trong lòng của cô rất cảm động a!
Hiện tại, tình cảm của cô đối với Lâm Vũ Mặc, đã không chỉ là yêu, còn có vô cùng cảm kích.
"Phong Lão Đại, em biết anh ta à?" Trần Bưu nghe ra lời nói của Tần Phong chứa đầy hàm ý, vì vậy tò mò hỏi nói.
"Anh ta, là em rễ tương lai của anh." Tần Phong thẹn thùng nói. Vừa nghĩ tới Lâm Vũ Mặc đối với mình tốt, Tần Phong liền cảm thấy tốt uất ức.
"Cái gì? em rễ tương lai? Ai nha, Phong Lão Đại, sao em không nói sớm? Ngày nào đó có rãnh rỗi, anh nhất định phải tự mình đến B thị để nhìn thấy em rễ tổng giám đốc đáng yêu của mình. Ha ha ha!" Trần Bưu hả hê cười lớn. Có thể nhìn thấy Tần Phong tìn được hạnh phúc, anh ta rất vui mừng. Tần Phong giống như là đứa em gái khả ái nghịch ngợm của anh ta, anh ta vô cùng quan tâm cô.
"Tốt! Nếu như anh Bưu tới đây, nhớ gọi điện thoại trước cho Phong nhi a, Phong nhi sẽ đến phi trường đón anh." Tần Phong cười nói.
"Ừ. Anh hiểu rồi."
Để điện thoại xuống, trên mặt Tần Phong lộ ra nụ cười hạnh phúc. Những chuyện Lâm Vũ Mặc làm vì cô làm cho cô vô cùng cảm động, cũng làm cho cô thương anh ta hơn nữa. Nguyên bản là đã sắp thu hoạch lớn, trở nên sâu hơn càng đậm.
Cô hưng phấn lao ra cửa, hướng tập đoàn Lâm thị chạy đến.
"Mặc!" Mở cửa Tần Phong liền nhào vào trong ngực Lâm Vũ Mặc.
"Tiểu Phong Nhi, em làm sao vậy?" Lâm Vũ Mặc nhìn bộ dáng Tần Phong, không hiểu cô hôm nay gặp chuyện gì, thế nhưng chủ động đánh về phía anh ta! Phải biết, tiểu Phong Nhi của anh ta vẫn luôn rất bảo thủ.
Tần Phong đột nhiên nâng mặt của Lâm Vũ Mặc lên, chủ động hôn lên môi mỏng của Lâm Vũ Mặc: "Mặc, em yêu anh!Em yêu anh!"
Tần Phong hưng phấn không ngừng hô to, sự nhiệt tình của cô lây Lâm Vũ Mặc, anh ta đem Tần Phong ôm thật chặt vào trong ngực, đoạt lại chủ động, hai người nhiệt tình dây dưa hôn nhau.
Ngọn lửa càng đốt càng cao, cuối cùng hai người bị ngọn lửa nhiệt tình đốt, quên mất chính lúc này thân tại trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, hai người nhiệt tình chủ động tháo rơi y phục đối phương, quên mình yêu nhau.
Thở dốc chưa định, Lâm Vũ Mặc đem hai gò má ửng hồng của Tần Phong ôm vào trong ngực, tà mị hỏi: "Tiểu Phong Nhi hôm nay bị sao vậy? Tại sao nhiệt tình như vậy?"
Tần Phong mắt đỏ vành mắt nói: "Mặc, anh đối với em thật tốt. Chuyện của Hắc Long Bang em đều biết. Tại sao anh giúp em nhiều như vậy, cũng không nói cho em biết?"
"Thì ra là như vậy. Tiểu Phong Nhi, anh chỉ muốn giúp em giảm bớt phiền não, lại nói anh cũng không có làm gì a." Lâm Vũ Mặc khẽ vuốt ve đầu Tần Phong, nở nụ cười nói.
"Mặc, Phong nhi thật sự rất cảm động. Vì cảm tạ trợ giúp của anh, hôm nay em liền, mời anh đi khách sạn Hilton ăn một bữa?" Tần Phong từ Lâm Vũ Mặc trong ngực ngồi dậy, dí dỏm nói.
"Hả? Đi Hilton à? Nơi đó món ăn nổi danh đắt đỏ!" Lâm Vũ Mặc hù dọa Tần Phong. Cái tiểu keo kiệt này, thế nhưng chịu ra máu, thật là trời sắp đổ mưa máu rồi.
"Em đã nói