XtGem Forum catalog
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327785

Bình chọn: 8.5.00/10/778 lượt.

a Vương Văn Khiết, vẫn còn đầy một bụng hỏa khí, còn có tâm tư gặp cái gì mà khách hàng chứ!

Việc hiện tại anh muốn làm nhất, chính là gõ đầu của cô ra, nhìn xem cô suốt ngày suy nghĩ cái gì! Vì sao làm một số chuyện khiến anh tức giận!

Không tiếp khách? Không tiếp khách mang cô ra ngoài để làm chi? Lâm Tử Hàn quan xe sát một vòng, vẫn là xe Porsche trước đây thôi! Nói là mang cô đi ra ngoài để thử xe cũng có chút không thể nào nói nổi nha.

Bản thân Tiêu Ký Phàm cũng không biết nên đi nơi nào, không hề có mục đích mà đi như vậy, sau khi đi được một lúc lâu thì dừng trước cửa vườn bách thú.

"Thư Tuyết nhà tôi ngày hôm nay không có nhà" Lâm Tử Hàn nhìn hắn hảo tâm mà nhắc nhở, trẻ con mới thích chỗ này, mang cô tới để làm chi?

"Em coi như là vào công viên đi dạo mà thôi, anh lái xe nhiều mệt mỏi" Bản thân Tiêu Ký Phàm cũng không thích, nhưng anh thật sự là tìm không được chỗ có thể cho anh đỗ xe và hoạt động thân thể một chút.

Lúc này cũng không phải giờ ăn, ngồi ở quán cà phê và ngồi ở trong xe không có gì khác nhau.

"Phải đi dạo công viên sớm nói chứ, rất nhiều chỗ không lấy tiền" Lâm Tử Hàn lớn tiếng nói, làm sao lại lãng phí tiền vé vào cửa đi vào vườn bách thú đi dạo chứ.

"Có muốn anh ôm em xuống xe không?" Tiêu Ký Phàm bày ra bộ dạng nghiêm trang nhìn chằm chằm cô, Lâm Tử Hàn quả nhiên lập tức không lên tiếng, ngoan ngoãn đẩy cửa xuống xe.

Bởi vì không phải ngày nghỉ, lưu lượng người trong vườn bách thú không nhiều lắm, hợp với tâm ý từ nhỏ không thích náo nhiệt của Tiêu Ký Phàm.

"Bên kia hình như có con hổ biểu diễn" Được xưng không thích tới Lâm Tử Hàn hưng phấn nói, kích động rất nhiều kéo tay anh đi đến nơi biểu diễn.

"Lại không ai đoạt vị trí với em, em gấp cái gì?" Tiêu Ký Phàm cười kéo cánh tay của cô mang về trong ngực của mình, nói: "Đã là mẹ người của người ta, còn lỗ mãng như thế sao".

"Tư tưởng của người ta chỉ có mười tám tuổi thôi" Lâm Tử Hàn hi hi cười nói: "Nếu như tôi không nói tôi có một con gái, anh nhất định đúng là nhìn không ra tôi đã làm mẹ rồi!"

"Hành vi cử chỉ của em xác thực mới mười tám"

"Anh có ý gì?" Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nhếch lên, giả vờ giận trừng mắt với anh.

"Không có ý gì" Tiêu Ký Phàm lại cười nói, cúi người hôn một cái lên miệng nhỏ nhắn vểnh cao cao của cô, mặc kệ cô là mười tám hay là hai mươi tám, dù sao anh cũng thích, đây là sự thật không cách nào thay đổi được.

Lâm Tử Hàn dùng đầu ngón tay xoa xoa môi được anh hôn qua, một cảm giác ngọt ngào từ dưới đáy lòng tràn ra, tốc hành trong khắp ngõ ngách cơ thể cô.

Rõ ràng muốn từ nay về sau quên anh, rời khỏi anh, nhưng vẫn là bởi vì anh lơ đãng hôn cô mà tâm sinh rung động, vẫn còn rất hưởng thụ thời gian đẹp ở cùng một chỗ với anh.

Quên đi, coi như là một lần cuối cùng phóng túng bản thân thôi, dù sao qua hết ngày hôm nay cô chính là người của Đỗ Vân Phi, khi kết hôn, anh sẽ không quấy rối cuộc sống của cô nữa thôi?

"Em thật đúng là mười tám tuổi nha, nhưng mà cái miệng nhỏ nhắn của em, giống như đang mời gọi, nếu như anh hôn sâu thêm chút nữa, em có đúng là tê liệt ngã trên mặt đất hay không?" Bên tai truyền đến lời trêu đùa không có ý tốt.

Mặt Lâm Tử Hàn nóng lên, hai tay nắm thành nắm đấm vào ngực anh, mắng: "Tên vô lại! Anh chỉ biết bắt nạt em! Chế nhạo em!"

"Được rồi, anh sai rồi!" Tiêu Ký Phàm bắt tay nhỏ bé đang giở trò của cô lại, cười tủm tỉm nói : "Phần biểu diễn của con hổ kia đã gần kết thúc, còn muốn xem hay không?"

"Hả? Nhanh hết như vậy sao?" Lâm Tử Hàn lắc lắc đầu, nhìn liếc mắt sân khấu biểu diễn, bất mãn mà oán giận nói: "Đều là anh làm hại, biểu diễn cũng không xem được".

"Yên tâm, sẽ diễn lại lần nữa thôi" Tiêu Ký Phàm trấn an nói, ôm lấy cô tìm hàng ghế tại thính phòng ngồi xuống.

Biểu diễn thú vị của con hổ, chọc mọi người cùng nhau cười, Lâm Tử Hàn không có hình tượng mà ngã vào trong lòng Tiêu Ký Phàm, cười mà chảy ra nước mắt.

Toàn sân khấu cười thành một đoàn, chỉ có Tiêu Ký Phàm còn vẫn duy trì trạng thái ngồi ở ghế khán giả, bởi vì anh xác thực không phát giác ra có chỗ buồn cười nào.

Lâm Tử Hàn ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của anh, lau đi nước mắt ở khóe mắt do cười chảy ra, hỏi: "Anh sao lại không cười?"

"Anh cười không nổi" Tiêu Ký Phàm cảm thấy bộ dạng của cô so với con hổ còn buồn cười hơn gấp mười lần, hoàn toàn giống tạo hình một bà già điên.

"Không có tế bào hài hước"Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn anh, ánh mắt trở lại trên người con voi.

Khi biểu diễn kết thúc, đoàn người thưa thớt rời đi, chỉ có Lâm Tử Hàn vẫn như cũ cười đến không thở nổi, nước mắt ở khóe mắt càng ngày càng nhiều, cuối cùng rơi xuống.

Trời ạ! Đây là tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết sao? Tiêu Ký Phàm nhíu mày nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau này, cuối cùng chịu hết nổi mà nâng mặt cô lên, gầm nhẹ nói: "Em cười đủ chưa?"

Lâm Tử Hàn bị anh gầm lên như thế, cuối cùng cũng dừng tiếng cười so với khóc còn khó hơn nghe, khi tiếng cười dừng lại, nước mắt làm sao cũng không thu về được. Như vòi nước bị mở ra, cuồn cuộn không ngừng chảy xuống