XtGem Forum catalog
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327000

Bình chọn: 10.00/10/700 lượt.

ẹ vỗ về vai cô ta không tiếng động an ủi, anh vẫn biết Duẫn Ngọc Hân yêu mình, muốn kết hôn với mình. Nhưng mà chưa từng có nghĩ tới tình yêu của cô ta sâu đậm đến thế, cô ta thực sự giống Lâm Tử Hàn sao, dù chết cũng phải bảo vệ bí mật của anh sao?

Chỗ nào đó dưới đáy lòng mềm yếu lại, các dây thần kinh xúc động, Tiêu Ký Phàm đột nhiên do dự, anh có nên tin tưởng cô ta hay không? Tựa như tin tưởng Lâm Tử Hàn?

Giọng của Ngọc Hân càng ngày càng thấp, cuối cùng chống cự không nổi tác dụng của thuốc, xụi lơ trong lòng Tiêu Ký Phàm.

"Thủ lĩnh, anh đã phạm quy rất nhiều lần" A Nghị lần đầu dùng giọng nói bất kính nói với Tiêu Ký Phàm. Làm người trong giới hắc đạo, xử trí theo cảm tính là rất không lý trí, là một cách làm bằng lòng đi đến con đường chết!

Tiêu Ký Phàm cũng không trách tội anh ta, rũ mắt cúi đầu hít vào một hơi, A Nghị nói không sai, ở nơi có quy tắc trò chơi, anh bởi vì phụ nữ mà phạm quy nhiều lần.

Nhân từ với người khác, đó là tàn nhẫn với mình, đây là lời nói hôm qua anh mới nói với Lâm Tử Hàn, sao mà ngược lại anh lại bắt đầu do dự chứ?

"Thủ lĩnh, xin ngài hãy lảng tránh" Giọng của A Nghị vang lên lần thứ hai, Tiêu Ký Phàm gật đầu một cái, ôm lấy ngang người Duẫn Ngọc Hân, đặt trên xe đẩy tay.

———————-

Bên trong phòng khách tầng một, một cô gái trẻ nhàn rỗi đi dạo xung quanh gian nhà rộng lớn xa hoa này, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp có hai đôi mắt tròn tròn, như đá quý màu đen. Đang chuyển động nhanh như chớp, vẻ mặt xinh đẹp khả ái.

"Saili Alizarin" Giữa phòng khách truyền tới một nam âm hồn hậu.

Thiếu nữ xoay người lại, hai chân khép lại hơi cúi mình vái chào, cung kính đáp lại: "Vâng, cha" Giữa giọng nói nghiêm túc, lại vẫn khó nén sự hoạt bát của cô nàng.

Trên ghế sofa phòng khách, một người đàn ông Anh quốc, mắt xanh mũi nhọn, khi đôi mắt màu xanh buồn kia nhìn cô gái, càng thêm ảm đạm vô quang.

"Nếu như con không thể ngồi yên lặng, như vậy xin mời con yên lặng đứng ở cửa" Người đàn ông gục đầu xuống, tiếp tục lẩm nhẩm tài liệu trong tay.

"Vâng, cha" Thiếu nữ len lén thè lưỡi, trở lại ngồi xuống trước mặt ông ta.

Chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân nghiêm chỉnh trầm ổn, đi tới phương hướng hai người, A Nghị dừng lại đứng trước mặt định Morgan tiên sinh, lễ phép mở lời nói: "Morgan tiên sinh, mọi thứ chuẩn bị xong, mời ngài đến phòng giải phẫu tầng hai"

Morgan tiên sinh cũng không có di chuyển người, vẫn là bộ dạng lười biếng tựa trên ghế sofa da thuộc, hơi nâng đôi mắt xanh lên, nhìn chăm chú vào vẻ mặt trầm tĩnh của A Nghị, lãnh đạm mà hỏi thăm: "Cameron tiên sinh, tôi rất muốn biết cậu vì sao phải hạ thủ với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy"

A Nghị nhếch khóe môi, cười nhạt hầu như nhìn không thấy, nói ngắn gọn: "Bởi vì cô ấy đã yêu một người không nên yêu, cô ấy rất thống khổ"

Morgan tiên sinh nghe được lời của anh, con ngươi màu xanh mất đi hào quang lần thứ hai, chìm vào trầm tư của mình.

"Morgan tiên sinh?" A Nghị gọi xác nhận hai tiếng, người sau lại như một pho tượng cương cứng trên ghế sofa, hồn phách từ lâu đã không còn trong cơ thể.

Thiếu nữ nhìn A Nghị đẹp trai mê người, lập tức cười một tiếng nói: "Cha tôi bình thường sẽ như vậy, theo người Trung Quốc chúng ta nói thì gọi là linh hồn đi rong"

A Nghị vẫn coi cô là không khí cuối cùng cũng đồng ý dùng con mắt nhìn cô, đánh giá cô, dùng giọng trào phúng nói: "Cô rất giống không phải người Trung Quốc? Cô Saili Alizarin Morgan?"

Thiếu nữ thần bí cười một cái, len lén liếc mắt nhìn Morgan tiên sinh hồn bay lên trời cao, nói: "Cha tôi là người Anh, mẹ tôi là người Mỹ"

"Người Anh và người Mỹ làm sao lại sinh ra khuôn mặt của người Trung Quốc?" Nữ hầu đứng một bên nhịn không được hỏi, hỏi xong mới giật mình cảm giác mình lắm miệng, kinh sợ cúi đầu xuống.

"Đây đúng là chỗ cao minh của cha tôi" Thiếu nữ cười ha ha, một chuỗi tiếng cười này cuối cùng cũng kéo Morgan tiên sinh như đi vào cõi thần tiên về hiện thực.

Chỉ thấy ông ta trầm xuống, một tiếng rống to nổi giận đùng đùng tràn ra từ trong miệng: "Saili Alizarin!!" Ngay sau đó là rút con dao nhỏ giải phẫu sáng loáng ngang qua không trung, nổi lên một tia sáng trắng chói mắt, thẳng tắp vọt tới phía thiếu nữ.

Thiếu nữ bị dọa đến ngây ngốc tại chỗ, trong lúc nhất thời đã quên né tránh, dao nhỏ theo tiếng gào thét của cô vút qua bên tai, "Phập" một tiếng vang nhỏ, vững vàng cắm trên ghế sofa da thuộc.

Chân mày A Nghị khẽ nhíu, trong lòng kinh ngạc Morgan tiên sinh này thân là bác sĩ, thủ pháp lại tinh chuẩn như thế, liếc liếc mắt nhìn thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, lần thứ hai làm một thủ thế "Mời" với Morgan tiên sinh.

Morgan tiên sinh phảng phất như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì, ưu nhã đứng dậy, sửa sang lại áo đi theo A Nghị đi lên tầng hai.

Tiếng vọng của bước chân thận trọng vang lên trong hành lang gấp khúc vắng vẻ, rảo bước đi đến hướng phòng giải phẫu, thiếu nữ theo sau người nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài cao lớn của A Nghị, chớp đôi mắt đẹp hiếu kỳ mà hỏi thăm: "Cameron tiên sinh, anh tên là gì?"

Morgan tiên