Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322021

Bình chọn: 10.00/10/202 lượt.

ch ngọc đặt nơi ngực mình, tròng mắt Quân Tư Khuyết cảm thụ trái tim nhảy lên.

Thình thịch….thình thịch…. Thình thịch, so bất cứ lúc nào, đều có lực!

Giống như báo hiệu cái gì, kêu gào cái gì!

Khi Phương Y Nhiên trở về nhà trọ, chỉ thấy Dư Dĩ Hạ lo lắng đi ra đón, “Bạn cuối cùng cũng về rồi.”

“Tiểu Thiên đâu?” Cô hỏi.

“Mình múc một chút canh nóng cho nó uống…, hiện tại đang nằm trên giường chờ bạn đấy. . . . . .”

Không đợi Dư Dĩ Hạ nói xong, Phương Y Nhiên đã chạy về phía phòng ngủ.

Trên chiếc giường mềm mại, một đứa bé đang nằm phía trên, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, giống như một tiểu thiên sứ, chỉ là giờ phút này, tiểu thiên sứ sắc mặt bỗng tái nhợt, trên trán tóc đen ướt nhẹp dính vào , lộ ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Mẹ!” Đứa bé sau khi nhìn thấy Phương Y Nhiên, giùng giằng đung đưa hai cánh tay hướng cô duỗi đến.

Phương Y Nhiên chạy vội tới bên giường, ôm nó vào lòng, “Có đau ngực hay không? , mẹ xoa bóp cho con nhé.”

“Không đau, con đã tốt hơn rồi.” Phương Tĩnh Thiên lắc đầu, đầu nhỏ mềm nhũn gác lên khuỷu tay mẹ mình, “Thật kỳ quái, mỗi lần đau, con đều sẽ cảm thấy giống như mất thứ gì, muốn đi tìm trở lại.”

“Không có chuyện gì , bất kể Tiểu Thiên mất thứ gì, mẹ cũng sẽ tìm về cho con.” Phương Y Nhiên xoay đứa con ướt đẫm mồ hôi đối diện với mình.

“Con cảm thấy được, như vậy chỉ có tự con mới có thể tìm được.”

“A, Tiểu Thiên biết mình muốn tìm gì sao?”

Phương Tĩnh Thiên buồn buồn cắn môi dưới, lắc đầu một cái, “Không biết.”

Nhìn gương mặt của con mình, Phương Y Nhiên nghĩ tới mới vừa ở trong ngõ hẻm gặp phải người nam nhân kia. Lần thứ hai gặp mặt, cô vẫn không biết tên là gì.

Tiểu Thiên dáng ngoài cực kỳ giống người nam nhân kia, chỉ là. . . . . . Khí chất không giống.

Nếu như nói nam nhân kia là tà mị thấy rõ, thì đứa nhỏ này lại mang vẻ thuần khiết như thiên sứ.

Dĩ nhiên, loại thánh khiết này chỉ là bên ngoài, chỉ có người quen thuộc tên tiểu tử này, mới biết nó có nhiều điều làm người ta nhức đầu.

Có lúc, sinh hạ một đứa con quá thông minh, sẽ làm quyền làm chủ bị giảm xuống một bậc.

“Mẹ, chúng ta hôm nay còn chơi đại phú ông sao?” Tiểu Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

“Con đã như vậy rồi, còn muốn chơi a!” Cô nửa buồn cười gõ cái đầu nhỏ nhắn của hắn

“Nhưng là vốn là rõ ràng nói xong phải chơi , đều là mẹ về trễ. Nếu không, con hôm nay lại có thể thắng, như vậy con liền thắng liền mười lăm lần, có thể đổi đem đồ vật rồi.”

Chương 3: (2)

Phương Y Nhiên dở khóc dở cười, nào có tính như vậy . Ban đầu vì để cho con mình biết đạo lý “tay làm hàm nhai”, vì vậy cô đặt ra một gia quy, nếu như muốn món đồ chơi gì , thì phải chơi trò chơi Đại Phú Ông thắng cô, vì món đồ chơi là không cùng giá tiền, mỗi khi thắng bao nhiêu lần, có thể đổi lấy món đồ chơi bất đồng.

Vừa bắt đầu, gia quy này được thực hiện khiến Phương Y Nhiên rất hài lòng, chỉ là khi Tiểu Thiên đã ba tuổi rưỡi, trên căn bản, đều là cô thua nhiều thắng ít, mà khi Tiểu Thiên đến bốn tuổi, số lần cô thắng, quả thật có thể dùng mười ngón tay đếm xong.

Xét thấy ghi chép như vậy thật sự quá. . . . . . Quá. . . . . . Quá mất mặt rồi, cho nên trừ đồng học Dư Dĩ Hạ biết ra, không còn ai biết về gia quy nhà này.

Phương Tĩnh Thiên chớp một đôi con ngươi đáng thương nhìn Phương Y Nhiên, trong mắt đen lay láy, còn có chút lệ quang chớp động.

Phương Y Nhiên không cách nào, đối với loại tròng mắt như nai con này, cô không có cách ứng phó, cho dù biết rõ tiểu tử này là giả bộ, cô vẫn là mềm lòng nghe theo.

“Con muốn cái gì?” Cô hỏi.

Phương Tĩnh Thiên hoan hô một tiếng, lệ quang thoáng chốc sạch sẽ, ” Bộ mô hình súng phòng thủ R93!”

“Tiểu Thiên, con lại đang lường gạt mẹ con rồi hả ?” Dư Dĩ Hạ đi vào căn phòng.

“Nào có, mẹ nói qua, cái này gọi là làm nhiều có nhiều.” Hắn chơi Đại Phú Ông, cũng rất vất vả .

“Tốt lắm, mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi nhà trẻ đấy.” Phương Y Nhiên vỗ về con mình ngủ xong, mới cùng Dư Dĩ Hạ trở lại phòng khách.

Dư Dĩ Hạ hướng về phía Phương Y Nhiên giật nhẹ khóe miệng, “Bạn không cảm thấy, trong hai năm qua, ngươi cho Tiểu Thiên mua mô hình súng quá nhiều sao?”

“Tiểu tử này, hắn rất thích những thứ đồ này, mình cũng vậy không có cách.” Phương Y Nhiên vuốt vuốt tay, rất là vô tội.

“Thật không biết, ban đầu bạn định ra gia quy rách này, là giày vò con trai của bạn không được bao nhiêu, còn là giày vò bạn.”

“Sự thật chứng minh, là giày vò túi tiền của mình!” Phương Y Nhiên lúc này mới có thời gian rảnh rửa đi vết máu trên bàn tay, cũng may mới vừa rồi Tiểu Thiên không có chú ý tới.

“Y Nhiên, bạn bị thương sao?” Dư Dĩ Hạ kêu lên.

“Không có, chỉ là không cẩn thận dính máu của người khác.” Cô nhàn nhạt trả lời.

Dư Dĩ Hạ nhìn chằm chằm Phương Y Nhiên, nhìn hồi lâu.

Phương Y Nhiên thần sắc tự nhiên, “Dĩ Hạ, mình hiểu, mình rất quý trọng cuộc sống bây giờ, điểm này sẽ không thay đổi, mình hiện tại lo lắng duy nhất chỉ có bệnh của Tiểu Thiên .” Kể từ sau sinh nhật năm tuổi của Tiểu Thiên, mỗi tháng trăng rằm, Tiểu Thiên sẽ bắt đầu ngực bị đau, còn lần này, càng thêm còn chưa tới trăng rằm cũng có


80s toys - Atari. I still have