
ưỡi hít hà không dứt. Dĩ nhiên, sau đó, cô đem những thứ đó tất cả đều nhét vào tủ đồ nhà mình, ngay cả Dư Dĩ Hạ đều không biết.
Trên cái thế giới này, sẽ có người cầm một đống lớn tiền đi cùng nữ nhân xa lạ đùa bỡn cùng hắn không thù không oán sao? Cô đoán chừng sẽ không có.
Nhưng là nếu không phải vậy, tại sao hắn bắt cô gọi là phải đến, vì cái gì đây?
Tóm lại, đối với cô bây giờ mà nói, Quân Tư Khuyết giống như là một dạng phiền phức không bỏ lại được.
Vùi ở mình trên sofa phòng khách, Phương Y Nhiên cau mày nhìn người đang thiết kế thực đơn tháng sau, lười biếng mở miệng nói: “Dĩ Hạ, bạn có độc dược giết người ở vô hình, độc chết không có người đền mạng, vô sắc vô vị, coi như là FBI tới cũng tra không ra nguyên do à?”
Răng rắc.
Cây bút đang cầm trong tay Dư Dĩ Hạ, cứ như vậy cứng rắn bẻ gãy.
Quay đầu lại, Dư Dĩ Hạ nhìn chằm chằm Phương Y Nhiên, “Bạn cho rằng mình là thần tiên a, làm sao có thể sẽ có cái loại độc dược đó, cho dù có, cũng không phải là mình có thể lấy ra!”
Phương Y Nhiên sờ sờ lỗ mũi, “Được rồi, coi như là mình nói giỡn.”
“Thế nào, bạn muốn đối phó người khác?”
“Có thể vậy, cũng có thể nói không phải.” Dù sao tình huống giống như Quân Tư Khuyết như thế, tương đối đặc thù chút.
“Cùng người mà bạn nhận được điện thoại mỗi ngày có liên quan?” Dư Dĩ Hạ thầm nghĩ. Những ngày này, luôn là thấy bạn tốt sau khi nhận được điện thoại, vội vội vàng vàng rời đi.
“Ha ha. . . . . .” Phương Y Nhiên cười ha hả, có một số việc, cho dù cô muốn lừa gạt, nhưng luôn là sẽ lộ ra chút dấu vết.
“Mẹ.” Giọng nói mềm nhũn non nớt , bay vào phòng khách.
Phương Y Nhiên theo thanh âm nhìn lại, liền nhìn thấy con trai mặc áo ngủ in hình Teddiursa đang dụi mắt, chân nhỏ trần trụi đứng ở cửa phòng ngủ.
“Tiểu Thiên thế nào?” Cô đi nhanh về phía trước, ôm lấy con yêu, như nghĩ đến cái gì tựa như khẩn trương lên, “Có phải hay không đau rồi hả ?” Tính toán thời gian, chưa tới ba ngày chính là trăng rằm rồi.
Phương Tĩnh Thiên lắc đầu, “Hôm nay không có đau.”
Phương Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Vậy làm sao không ngoan ngoãn đi ngủ?”
“Con quên nói cho mẹ, hôm nay là chủ nhật, có 《 Khải Địch Đại Mạo Hiểm 》, mẹ phải nhớ được giúp con thu lại nha.” Giọng nói Tiểu Tĩnh Thiên mềm nhũn , mang theo nồng đậm mỏi mệt.
“Được rồi, mẹ biết, nhanh lên một chút đi ngủ!” Nói xong, cô lần nữa dỗ dành con mình ngủ, sau đó mới về phòng khách, bắt đầu chuẩn bị thu lại phim hoạt hình《 Khải Địch Đại Mạo Hiểm 》.
“Thật muốn khiến đám người kia tới xem một chút, bạn bây giờ toát ra vẻ người mẹ hiền thục, đoán chừng cũng rất nhiều người sẽ bị dọa phải cằm trật khớp.” Dư Dĩ Hạ buồn cười nói.
Phương Y Nhiên trợn mắt một cái, đang muốn nói gì, điện thoại di động lại vang lên.
Cầm điện thoại di động lên, cô liền thấysố điện thoại quen thuộc mấy ngày nay, thở dài, cô nhấn nút trả lời.
“Lập tức, tới nhà tôi.” Thanh âm Quân Tư Khuyết , từ trong điện thoại di động truyền ra.
“Hiện tại?” Cô nhìn thời gian, đã là 9h50’ tối.
“Đúng, ngay tại lúc này.” Thanh âm của hắn, mang theo hơi thở dốc, hắn nói xong, nói tiếp địa chỉ nhà .
“Nhưng là bây giờ đã rất trễ, không bằng ngày mai. . . . . .” Không đợi cô nói xong, đối phương đã cúp điện thoại, Phương Y Nhiên chỉ có thể hướng về phía điện thoại di động trợn to mắt.
“Xảy ra ra chuyện gì?” Dư Dĩ Hạ tò mò hỏi.
“Dĩ Hạ, sợ rằng 《 Khải Địch Đại Mạo Hiểm 》 bạn giúp mình thu rồi.” Nàng bất đắc dĩ bĩu môi, cầm lên chìa khóa xe điện.
“Bạn muốn ra ngoài?”
“Đúng.”
“Y Nhiên, nếu như bạn thật gặp được phiền toái gì không giải quyết được, đừng ngại nói cho mình biết.”
“Được rồi, mình rõ rồi.” Phương Y Nhiên lưu loát mặc y phục đi ra ngoài “Chỉ là có chút phiền toái, nhưng là còn không đến mức không giải quyết được.”
Nghe nói, Quân Tư Khuyết đối với nữ nhân hứng thú từ trước đến giờ rất nhạt, chỉ cần hắn đối với cô ngán, có lẽ dĩ nhiên là sẽ đem cô quăng thôi.
Theo địa chỉ, Phương Y Nhiên đi tới nhà trọ của Quân Tư Khuyết.
Khu dân cư cao cấp, một tầng lầu chỉ có một nhà, diện tích lớn cực kì lớn, giá tiền nghe nói đã lên tới 30 vạn mỗi thước vuông, còn hoàn toàn thuộc về có tiền mà không mua được, nghĩ đến, cũng chỉ có loại người chân chính có tiền này, mới có thể đi mua hưởng thụ.
Đứng ở cửa, Phương Y Nhiên vừa nhấn chuông , vừa nghĩ tới mục đích đối phương kêu cô tới.
Ít nhất, mấy lần trước nhưng cho tới bây giờ không có trễ như thế”triệu kiến” cô.
Nhấn hồi lâu chuông cửa, cũng không còn thấy có người ra mở. Được rồi, sự thật chứng minh, không phải cô không có tới, mà là tới không có thấy người. Có lý do chính đáng này, Phương Y Nhiên đang định xoay người đi, cửa bỗng nhiên mở ra.
Một bàn tay ngọc bích, từ trong cửa đưa ra, chợt kéo cô vào bên trong.
Phanh!
Cửa lần nữa khép lại, đem ánh sáng toàn bộ ngăn cách.
Lưng dán vách tường trước cửa, Phương Y Nhiên cảm giác mình bị giam cầm ở trong lồng ngực rộng rãi , trên đỉnh đầu có hơi thở nong nóng truyền đến.
“Quân. . . . . . Tư Khuyết?” Thanh âm của cô ở trong bóng tối vang lên.
“Ừ.” Hắn cúi đầu đáp lời, đôi tay vây quanh cô, đầu là đặt ở trê