
Ngưng im bặt, bình tĩnh cười nói: “Rất giống quán bánh gần trường tôi ngày trước.”
Hạ Ánh Hi đi mua một phần, đưa cho cô nói: “Ngon lắm sao? Trước kia gần trường tôi cũng có một quán, các bạn học cũng rất thích ăn, mẹ tôi không cho tôi ăn hàng ven đường nên lớn lên cũng không quen ăn.”
“Rất ngon…, bánh chao xem như rất có dinh dưỡng, mà có phải hôm nào cũng ăn đâu.” Bạch Ngưng lập tức cắn một miếng, kích động nói: “Rất giống quán ngày trước, không tin anh ăn thử!” Nói xong liền gắp một miếng đưa tới bên miệng anh.
Mặt Hạ Ánh Hi hơi đỏ lên, ngượng ngùng ăn miếng bánh trên đũa.
Nhìn thấy anh mất tự nhiên đỏ mặt, Bạch Ngưng nhận ra mình quá kích động làm ra hành động quá đáng như vậy, nên cũng hơi lúng túng.
“Mùi vị quả thật không tệ.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng cầm chiếc đũa, cười một tiếng, cúi đầu xuống.
Hạ Ánh Hi cũng cúi đầu, rồi lại không nhịn được thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Từ nhỏ đến lớn, anh đều làm theo từng bước từng bước cha mẹ yêu cầu, làm học sinh giỏi, làm ánh mặt trời rực rỡ, làm hoàng tử y, thế nên anh luôn khinh thường những lời khen tặng, nhìn ánh mắt hâm mộ của nữ sinh trong trường, tim anh cũng chưa bao giờ mảy may rung động.
Cho đến giữa trưa ngày hè nắng vàng rực rỡ đó, dưới tán cây ngô đồng, một cô gái có mái tóc đen thẳng ngồi nhặt đống sách vở rơi xung quanh cô.
Anh buông máy ảnh, ngơ ngác nhìn cô ngồi xổm xuống, nhặt từng quyển sách trên mặt đất.
Lúc cô đứng lên chuẩn bị đi, anh đứng ở trên bậc thang thư viện không nhịn được mà nói: “Còn có thẻ thư viện.”
Cô cúi đầu, nhặt tấm thẻ thư viện lên, ngẩng đầu lên nói: “Cám ơn.” Sau đó cười một tiếng, xoay người rời đi.
Cho đến khi bóng lưng của cô biến mất, anh mới phát hiện anh đã thuận tay lặng lẽ chụp lại một bức ảnh của cô.
Từ đó, trong lòng anh bắt đầu gợn sóng.
Cho đến khi bóng lưng của cô biến mất, anh mới phát hiện anh đã thuận tay lặng lẽ chụp lại một bức ảnh của cô.
Từ đó, trong lòng anh bắt đầu gợn sóng.
Anh sẽ bất giác liếc nhìn gốc cây ngô đồng cạnh thư viện, sẽ tìm bóng dáng của cô khắp các góc trên sân trường, khi học tiết ghép lớp sẽ cố ý ngồi đằng sau. Nghe nói cô vào làm trong một tòa soạn anh sẽ đi tìm khắp các tiệm sách để mua bằng được quyển tạp chí kia, sau đó đoán xem bài thơ nào là do cô viết, bút danh của cô là gì. . . . . .
Trước khi tốt nghiệp, sau mấy ngày khổ cực suy nghĩ , rốt cuộc anh quyết định giả vờ lạnh lùng nói với cô: “Bạch Ngưng, anh thích em, làm bạn gái của anh đi.”
Cô nhìn anh một lát rồi trả lời: “Không.”
Sau hôm ấy anh cảm thấy bị sỉ nhục, khuôn mặt vẫn tươi cười như ánh mặt trời nhưng không giấu được sự khó chịu. Sau khi tốt nghiệp hơn một tháng bạn cùng lớp có bạn gái mới, mời bạn bè cũ đi ăn cơm.
Anh không ngờ, nữ sinh kia lại là bạn cùng phòng có quan hệ tốt nhất với Bạch Ngưng.
Nữ sinh kia nói: “Hot boy Hạ à, nhớ ngày đó em còn thầm mến anh!”
Bạn học mất hứng, nói với bạn gái: “E hèm, đừng bôi xấu mặt anh như thế chứ, anh mới là bạn trai em cơ mà. Thật không hiểu nữ sinh các em nghĩ như thế nào, cậu ta có gì tốt, anh cảm thấy cái danh hot boy này nên thuộc về anh mới đúng.”
Nữ sinh vừa nói hắn da mặt dày vừa cười, nói: “Biết Bạch Ngưng không, là mỹ nữ xinh đẹp nhất đó, là cô gái truyền thống nhất nước ta, từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu ai, cũng không để mắt đến ai. Kết quả lại giống em thầm mến Hạ Ánh Hi rồi. Em thì chẳng sao, đồng thời cũng thầm mến ba bốn nam sinh khác, dĩ nhiên cũng bao gồm anh. . . . . .” Mặc kệ sự xấu hổ của bạn trai và sự giật mình của Hạ Ánh Hi, cô gái nói tiếp: “Nhưng cô ấy thì khác, hình như là thật lòng đấy. Ngay cả cô ấy cũng phải rung động, đủ để chứng minh đồng chí Hạ Ánh Hi thật sự có sức hấp dẫn, trời sinh đã là đối tượng để phụ nữ theo đuổi.”
Người vừa tốt nghiệp đi vào xã hội, dường như đã cách thế giới trước kia cả một thời đại. Chuyện em yêu anh, anh thích em hồi còn đại học đều có thể lôi ra cười đùa trêu chọc. Đoạn nhạc đệm này cũng nhanh chóng bị những câu chuyện khác của mọi người thay thế, nhưng trong lòng anh vẫn luôn dừng lại ở câu nói của nữ sinh kia.
Sau đó, anh hỏi nữ sinh kia những chuyện có liên quan đến Bạch Ngưng. Cô nói cho anh biết, Bạch Ngưng mồ côi cha, trong nhà rất khó khăn, bề ngoài mặc dù xinh đẹp, nhưng trong xương lại rất bảo thủ cố chấp. Không muốn tùy tiện bắt đầu tình cảm, cũng không muốn tình yêu vui đùa chóng vánh.
Khi anh nói mình từng thổ lộ với Bạch Ngưng nhưng bị cự tuyệt, nữ sinh kia kinh hãi, nhưng sau lại đoán được. Nếu Bạch Ngưng muốn tìm bạn trai thì chắc chắn là nghiêm túc, lấy kết hôn làm điều kiện số một. Nhưng gia đình cô và Hạ Ánh Hi là hai tầng lớp hoàn toàn khác biệt, cô đương nhiên không muốn bị lún vào.
Sau này anh hỏi thăm tin tức của cô nhưng không được. Tất cả bạn học đều không biết địa chỉ cụ thể, công việc của cô. Cho đến sau đó không lâu anh qua báo chí thấy tin tức cô nhảy lầu tự sát ở khách sạn.
Những chuyện này dường như mới hôm qua thôi, rồi lại như đã qua mấy đời. Nhưng điều khiến anh nghi ngờ, là cảm giác trái tim bị một ai đó tác động giống như ở trường học năm