Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325464

Bình chọn: 7.5.00/10/546 lượt.

à nhân tạo.

Mấy người Trần Chí Dương cũng khai, đêm đó bọn họ ca hát, uống rượu chơi bời cũng rất vui vẻ. Lúc uống rượu Bạch Ngưng cũng tò mò vì lần đầu tiên chơi phấn K bọn họ mang đến, cũng cùng một vài bạn tốt của hắn định giá xong. Hắn tiến hành giao dịch trước, cho sáu vạn, một người khác hai ngàn, hai người còn lại không tham gia. Không ngờ vừa đến khách sạn cô lại đột nhiên đổi ý nói muốn mỗi người tám vạn. Trần Chí Dương tức giận, không muốn đổi giá tiền liền sinh ra tranh chấp. Trần Chí Dương tức quá đánh cô mấy bạt tai. Sau đó cô đột nhiên hét to một tiếng, chạy ra khỏi phòng, từ trên lan can nhảy xuống, có thể là do hút phấn K, sinh ra ảo giác.

Ngành Tư pháp bởi vì không đủ chứng cớ, không có cách nào khởi tố đám người Trần Chí Dương. Cuối cùng Trần Chí bởi vì đánh người khác, mang theo chất kích thích, bao gái mà bị tạm giam ba tháng, phạt hai vạn nguyên.

Bạch Ngưng để tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh dương, đôi mắt dần dần ướt át.

Có tiền có thể sui ma khiến quỷ, quả nhiên là có tiền có thể sui ma khiến quỷ.

(1) Ketamine ký hiệu là “K”, hoặc Kitat, loại thuốc độc bảng A. Ketamine thực chất là một loại thuốc gây mê, gây ảo giác, được sử dụng trong y học, là tiền chất gây mê dùng cho thú y và người. Nếu tiêm vào tĩnh mạch, chỉ sau một phút người bệnh nhanh chóng cảm nhận được cảm giác phân li và ngay lập tức, rơi vào tình trạng vô thức. Khi sử dụng có thể bị tăng huyết áp, nhịp tim nhanh, trụy hô hấp, nhìn đôi, buồn nôn, tăng trương lực cơ, ảo giác, kích động.

Nếu sử dụng Ketamine không đúng chỉ định, từ trạng thái mơ màng bị nhiễm độc đến mê sảng, bị kích động mạnh, không đi lại được, không cảm thấy đau đớn hoặc không nhớ điều gì đã xảy ra…; cảm giác nghe, nhìn, sờ, mó, ngửi, nếm mùi vị bị thay đổi méo mó, đặc biệt nguy hại là hệ hô hấp sẽ bị suy yếu, thậm chí sẽ gây ra sự co thắt thanh quản cũng như tắc đường thở.

Bạch Ngưng để tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh dương, đôi mắt dần dần ướt át.

Có tiền có thể sui ma khiến quỷ, quả nhiên có tiền có thể sui ma khiến quỷ.

Tạm giam ba tháng, phạt hai vạn nguyên. . . . . .

Mạng của cô, mạng của mẹ, chỉ rẻ mạt như vậy, chỉ có chút giá trị như vậy!

“Phu nhân, sao cô khóc?” Bác Thẩm đứng ở sau lưng cô nói.

Bạch Ngưng cười nói: “Không sao, chỉ là mắt hơi chát.”

Bác Thẩm nói: “Mùa thu khô hanh, chát cũng đúng, về sau buổi chiều tôi sẽ làm chút canh bổ gan, như vậy mắt sẽ dễ chịu hơn.”

Bạch Ngưng cười cười, trầm mặc thật lâu, đột nhiên hỏi: “Bác Thẩm, có lúc nào bác nghĩ, vì sao tôi lại muốn gả cho Ngôn Lạc Quân, tại sao muốn trở thành Ngôn phu nhân không?”

“Phu nhân, sao cô lại hỏi như thế? Tiên sinh tốt như vậy, gả cho tiên sinh không phải chuyện ai cũng muốn sao?”

Bạch Ngưng khẽ hừ nhẹ một tiếng, không nói.

Lúc này, một cô gái còn trẻ ôm Hinh Hinh chạy tới nói: “Bác Thẩm, mau, tiểu thư lại khóc nữa rồi!” Cô gái kia Bạch Ngưng biết, là một người giúp việc khác của Ngôn gia.

Bác Thẩm vội vàng nhận lấy đứa bé, ôm vào trong ngực dỗ dành.

Bạch Ngưng nhìn Bác Thẩm, thấy Hinh Hinh đang khóc cũng nghiêng đầu lại nhìn cô.

Bác Thẩm nhìn cô dường như có ý giao đứa bé cho cô, do dự một hồi lại cúi đầu dỗ đứa bé.

Bạch Ngưng căng thẳng trong lòng, nói: “Bác Thẩm, để tôi ôm một chút xem sao.”

Bác Thẩm dĩ nhiên là vui mừng không thôi, vội vàng giao Hinh Hinh cho cô. Bạch Ngưng có chút lạ lẫm nhận lấy Hinh Hinh, ôm vào trong ngực đứng dậy, cô không biết làm thế nào dỗ trẻ con chỉ có thể nói : “Đừng khóc đừng khóc. . . . . . Mẹ ôm.” Cái từ mẹ, do dự một hồi lâu cô mới nói ra.

Mẹ. . . . . .

Mẹ của bé con – Hứa Tĩnh Hàm, sớm đã không biết đi đâu rồi.

Hinh Hinh tiếp tục khóc trong chốc lát, sau tiếng khóc từ từ nhỏ đi, nức nở một chút thì ngừng lại, mở đôi mắt ngấn lệ nhìn cô.

Bạch Ngưng nhìn đứa bé bỗng chốc biến thành con gái mình, trong lòng đột nhiên vô cùng chua xót.

Đứa bé này, sinh ra ở gia đình giàu có như vậy, nhưng lại không nhận được hạnh phúc.

Mẹ đứa bé dù trước đây đối xử với cô bé này thế nào thì giờ cũng đã không còn nữa.

Cha, chưa bao giờ thèm ngó ngàng đến con bé, chưa hỏi thăm được một câu, chưa bao giờ ôm con bé.

Mẹ của cô bé này không biết đã đi nơi nào, nhưng thân thể lại bị cô chiếm mất.

Biến hóa bất ngờ này không phải lỗi của ai cả, nhưng vì cô Hinh Hinh mới không có mẹ ruột. Những gì của Hứa Tĩnh Hàm cô đều không thể nhận, nhưng đứa bé này. . . . . . Có phải cũng có một phần trách nhiệm của cô hay không?

Có lẽ, cô nên chịu trách nhiệm với Hứa Tĩnh Hàm, nên chịu trách nhiệm với Hinh Hinh, nhưng. . . . . . Hôm nay cô đã sớm không biết làm thế nào chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình.

Nhìn Bác Thẩm cùng người giúp việc trẻ tuổi, Bạch Ngưng nói: “Bác Thẩm, hai người đi làm việc của mình đi, Hinh Hinh để tôi ôm là được rồi.”

“Vậy, phu nhân có chuyện gì thì gọi tôi.” Bác Thẩm nói xong, cùng người giúp việc trẻ tuổi đi về phòng, đi được mấy bước lại quay đầu lại nhìn cô, nói: “Phu nhân, thật ra thì tiểu thư rất nghe lời. . . . . .” Dừng một chút, dường như không biết nói cái gì cho phải, cười


XtGem Forum catalog