
sao trong lòng cô, đàn ông giống như Ngôn Lạc Quân muốn phụ nữ đều có mục đích cả. Ngoại trừ tìm kiếm khoái cảm trên thân thể hoặc khoái cảm chinh phục thân thể phụ nữ sau lấy được cả trái tim, thì chẳng có gì khác.
Ngôn Lạc Quân khó hiểu nhìn cô, cau mày suy nghĩ một chút, dường như đột nhiên hiểu rõ, lập tức nói: “Tôi không muốn làm với cô, cô đi ra ngoài đi.”
Lúc này đến phiên Bạch Ngưng khó hiểu, làm cái gì?
Suy nghĩ thật lâu, giờ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, nóng nảy đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên, nói: “Loại đàn ông như anh cút ra xa một chút, đừng để tôi thấy buồn nôn!”
Ngôn Lạc Quân nhìn cô, nói: “Đây là phòng của tôi, là tự cô chạy vào .”
Được . . . . . . Được lắm. . . . . .
Bạch Ngưng tự động nén cơn giận xuống, cực kỳ khó khăn bỏ ân oán cá nhân qua một bên, xử lý chính sự.
“Tôi đang nói, có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp hơn Tiểu Quyên, sao anh lại để mắt đến cô ấy? Anh cũng không phải hạng lưu manh côn đồ, cần gì phải ép buộc người ta như vậy? Loại chuyện đó, anh tình tôi nguyện không phải tốt hơn sao?” Chẳng lẽ kẻ có tiền thích ép buộc sao?
Lại đến phiên Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm rồi. Sau khi nhìn chòng chọc một hồi lâu, hình như hiểu rõ ra, không nói gì chỉ hừ hừ cười mấy cái.
“Sao vậy, gần đây mê phim Hàn? Muốn làm nữ chính đầu người óc heo rồi lại quá thừa tinh thần chính nghĩa sao? Nhàm chán.” Cuối cùng, liếc cô một cái.
“Ai đầu người não heo? Anh có ý gì!” Bạch Ngưng cả giận nói.
Ngôn Lạc Quân đứng lên, cầm khăn lông lau tóc, nói: “Không phải vừa rồi cô đã nói rồi đó sao? Có nhiều phụ nữ xinh đẹp hơn Tiểu gì gì đó, tôi việc gì phải để mắt tới cô ta? Ngược lại đàn ông giống như tôi mới ít, mới có thể bị người ta nhìn chằm chằm.”
Trên mặt Bạch Ngưng hiện ra nụ cười nhạt, chứng tỏ vừa gặp được chuyện buồn cười. Nhưng nghĩ lại, lại hiểu được ý của hắn.
Là Tiểu Quyên để ý hắn, chứ không phải hắn để ý Tiểu Quyên?
“Anh kết hôn rồi, cô ấy còn để ý anh làm gì? Để cho anh bao nuôi? Hay yêu anh rồi?” Nói đến “Yêu anh” , Bạch Ngưng không nhịn được muốn cười.
Ngôn Lạc Quân mất hứng nhìn cô, nói: “Biểu tình này của cô là có ý gì? Không phải cô cũng để ý tôi mới chịu gả cho tôi đó sao? Dù là để ý tiền của tôi hay để ý tôi cũng thế thôi.”
Bạch Ngưng không còn lời nào để nói. Chỉ trách Hứa Tĩnh Hàm, không biết nhìn trúng hắn ở điểm nào. Cô đoán, đương nhiên là tiền.
Ho khan một cái, cô nói: “Được rồi, Tiểu Quyên coi trọng tiền của anh thì anh liền hớn hở đón nhận sao? Dù sao không cần mới phí phạm?”
“Hừ!” Ngôn Lạc Quân hừ lạnh một tiếng buông khăn lông trên tay ra.
“Không nên đánh giá thấp phẩm vị của tôi.” Ngôn Lạc Quân nói xong, đi pha cà phê.
“Phụt!” Bạch Ngưng phát ra tiếng.
Ngôn Lạc Quân để cái cốc trong tay xuống, quay đầu lại, yên lặng nhìn cô.
Bạch Ngưng nhìn hắn, nhìn ra ý tứ trong mắt hắn: Cô giải thích đi, giải thích xem cái âm thanh vừa rồi là có ý gì.
Vì vậy cô nói: “Phẩm vị của anh cao, Tiểu Quyên quả thật không hợp với phẩm vị của anh, vậy sao anh còn đưa người ta lên giường.”
“Con mắt nào của cô thấy là tôi đưa cô ta lên giường?” Ngôn Lạc Quân nói.
“Không phải anh, chẳng lẽ cô ấy tự chạy lên à?” Cô ấy là một người giúp việc nho nhỏ, sao có lá gan lớn như vậy!
Ngôn Lạc Quân khinh thường nói: “Cứ ở trên giường tôi thì là do tôi lôi lên chắc? Vậy bây giờ cô ở trong phòng tôi, chẳng lẽ là tôi kéo cô vào sao?”
“Tôi là có chuyện!” Bạch Ngưng lập tức phản bác.
“Cô cũng có thể nói là chân cô đứng không vững.” Ngôn Lạc Quân nhàn nhã uống cà phê của hắn.
Bạch Ngưng không biết ý hắn là gì.
Hắn đơn giản muốn nói Tiểu Quyên cố ý lấy lý do chân đứng không vững ngã lên giường hắn hay muốn nói cô và Tiểu Quyên đều có mục đích giống nhau, cố ý tìm lý do muốn hắn ôm ấp yêu thương.
Cô cảm thấy là đáp án sau.
Tên đàn ông chết tiệt! Tự kỉ tự đại là bệnh chung của đàn ông có tiền sao?
Không muốn để hắn tiếp tục “công kích thân thể” mình , Bạch Ngưng nói: “Dù sao, nếu anh thật sự cảm thấy có quan hệ cùng phụ nữ bình thường là hạ thấp phẩm vị của anh, vậy cũng đừng tùy tiện dính vào người khác, chuyên tâm đi tìm phụ nữ thích hợp với phẩm vị của anh đi.” Nói xong, liền đi ra cửa, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Ngôn Lạc Quân cầm cái cốc, nhìn cánh cửa lại đóng, ánh mắt lộ ra thần sắc khó hiểu và nghiên cứu.
Trở lại trong phòng, Bạch Ngưng nhớ lại những lời Ngôn Lạc Quân nói.
Hắn không để ý Tiểu Quyên, vậy Hứa Tĩnh Hàm thì sao?
Nghe ý của hắn, hình như là thật sự bị Hứa Tĩnh Hàm dùng đứa bé ép kết hôn. Sau khi kết hôn, bọn họ liền tách ra ngủ riêng. Cô thậm chí hoài nghi, kể từ sau khi kết hôn, hai người còn chưa từng ngủ cùng phòng. Hành động này hiển nhiên là do Ngôn Lạc Quân chủ động.
Cô không nhịn được, đi tới trước gương.
Không thể nghi ngờ, Hứa Tĩnh Hàm thật sự rất đẹp, dáng người cũng rất quyến rũ, công tử trăng hoa như Ngôn Lạc Quân sao lại không có hứng thú chứ? Chẳng lẽ hắn thích mỹ nữ có phong cách giống như Vu tiểu thư kia, không thích loại giống Hứa Tĩnh Hàm sao? Hắn sẽ không …ừm . . . . . . Cao thượng đến vậy chứ.
Nhưng hắn không có tình cả