
ợc: "Hạo, bây giờ anh đã kết hôn, em cũng không mong điều gì hơn, chỉ xin anh cho em được âm thầm ở bên cạnh anh, chỉ như vậy thôi, em cũng mãn nguyện rồi." Giọng nói nghẹn ngào mang theo cầu xin nho nhỏ thật khiến người ta không đành lòng.
Nghiêm Hạo đau lòng lau nước mắt cho cô, vì cớ gì cô là người mà anh yêu và muốn lấy làm vợ lại phải chịu ủy khuất như thế? Anh càng hận kẻ tính kế lừa gạt anh, hận ý trong mắt dâng lên ngùn ngụt bắn ra tứ phía: "Kết hôn cũng có thể ly hôn, em là người anh yêu tất nhiên anh sẽ cho em danh phận đàng hoàng." Nghiêm Hạo ôn nhu nói.
"Hạo, anh thật tốt. Em thật có lỗi vì sự hèn nhát của mình lúc đó, em cũng không muốn xen vào giữa anh và cô gái ấy. Dù sao cô ấy cũng đã mang thai con của anh. Nhưng hai năm nay em thật không quên được anh, dù đã cố gắng nhưng em vẫn không làm được. Hạo, em yêu anh nên em quyết định quay về nước, cho dù có phải trả cái giá như thế nào, em cũng muốn được ở gần bên anh." Lưu Uyển Nhược thâm tình nói, vòng tay của cô ôm sát lấy Nghiêm Hạo, cả cơ thể mềm mại dựa vào người anh.
Nghiêm Hạo cảm động hôn lên nước mắt chưa kịp khô của cô, thì thầm: "Ngốc quá, em không cần làm gì hết, chỉ cần ở bên anh là được rồi. Mọi việc anh sẽ lo."
Cửa phòng bật mở, Đường Nhật và Đỗ Long cùng nhau bước vào, khi nhìn thấy người trong lòng của Nghiêm Hạo thì không khỏi giật mình.
"Đỗ Long, Đường Nhật, đã lâu không gặp, các anh vẫn khỏe chứ?" Lưu Uyển Nhược ngồi ngay ngắn lại, thân thiết chào hai người. Đường Nhật khiếp sợ sau đó cười cười chào lại, ánh mắt như có như không liếc nhìn nét mặt của Nghiêm Hạo, chợt bắt gặp ánh mắt sắc bén của Nghiêm Hạo khi nhìn lại mình, anh liền kêu thầm không ổn.
"Nhược Nhi, em cũng mệt rồi, để anh kêu người đưa em về trước. Anh có việc muốn nói với bọn họ một chút, tối nay anh sẽ đến thăm em." Giọng anh đầy cưng chìu cùng quan tâm.
"Vâng, em biết rồi. Vậy tối nay em sẽ đợi anh đến." Cô đứng lên, tao nhã chào bọn họ, bóng dáng thướt tha liền bước ra khỏi phòng.
"Hạo, cô ta. . . . ." Đường Nhật gấp gáp muốn nói nhưng vì khẩn trương mà nói không nên lời.
"Cậu đã nhớ lại?" Đỗ Long nhàn nhạt khẳng định.
"Nếu không, các cậu còn định lừa gạt tôi đến bao giờ hử?" Nghiêm Hạo híp mắt tức giận.
"Không phải. . . . . Hạo, mẹ cậu cũng vì muốn tốt cho cậu nên tụi mình mới. . . . ." Đường Nhật lắp bắp muốn giải thích nhưng Nghiêm Hạo không muốn nghe, liền đánh gãy lời mà cậu ta muốn nói: "Muốn tốt cho tôi mà lợi dụng ngay lúc tôi mơ hồ không nhớ gì, ép tôi lấy Đinh Yến Tử sao? Các người thừa biết, người tôi muốn lấy không phải là cô ta." Giọng nói sắc bén lạnh lùng làm Đường Nhật im bặt không biết nói gì tiếp.
"Vậy, bây giờ cậu tính làm gì?" Đỗ Long đi vào thẳng vấn đề, Nghiêm Hạo nghe thế chỉ nhếch môi cười, ánh mắt nguy hiểm phủ một tầng sương lạnh nhìn bọn họ.
............. BeTa
Đông Hoa
Tống Nguyệt Linh nhìn đồng hồ rồi nhìn bàn thức ăn đã nguội lạnh, mắt ảm đạm xuống.
Hôm nay, cô cố tình làm nhiều món ăn mà Nghiêm Hạo thích rồi đợi anh trở về. Dạo này anh luôn đi sớm về trễ nên không kịp dùng cơm chung với cô, khiến cho cô không khỏi mất mát trong lòng.
Đồng hồ điểm 11h.
Tống Nguyệt Linh thất vọng, cô lo lắng gọi điện thoại cho Nghiêm Hạo nhưng điện thoại của anh lại tắt máy. Gác điện thoại xuống, lúc này lại không có cảm giác đói mặc dù cô vẫn chưa ăn gì cả. Cô ngồi trên salon tiếp tục đợi anh, cô thật sự muốn biết rốt cuộc thì có chuyện gì đang diễn ra.
Nghiêm Hạo sáng thức dậy nằm trong vòng tay của Lưu Uyển Nhược, hai người xa cách nhau 2 năm, không khỏi có chút nồng nhiệt. Lưu Uyển Nhược quấn lấy anh gần tới khuya mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nhìn thân thể quyến rũ của cô phơi bày dưới chăn, ánh mắt của anh dịu lại. Nhẹ nhàng rời giường, đi vào phòng tắm tắm rữa sạch sẽ xong mới bước ra, lấy điện thoại lên kiểm tra, có mấy cuộc gọi nhỡ từ cô vợ của anh. Ánh mắt Nghiêm Hạo lạnh lùng, hôm nay anh phải giải quyết cô vợ nhỏ của mình mới được.
Anh cười lạnh đi ra khỏi phòng, lái xe trở về biệt thự.
Nghiêm Hạo bước vào nhà, tới phòng khách nhìn thấy Tống Nguyệt Linh nằm ngủ trên salon, tay ôm chặt chiếc gối vào lòng, cơ thể cuộn tròn lại. Nghiêm Hạo nhíu mày chán ghét, trong lòng bỗng xẹt qua tia thương tiếc nhưng ngay lập tức bị anh dập tắt ngay. Cô gái này không đơn giản như vẻ bề ngoài của cô, vừa nghĩ tới, trong lòng anh lại trồi lên một cỗ tức giận.
Có lẽ ánh mắt của anh quá mức bức người nên cô gái nhỏ nhíu mày, mơ mơ màng màng tỉnh lại. Nghiêm Hạo bình tĩnh nhìn cô. Tống Nguyệt Linh mở mắt ra nhìn thấy gương mặt của Nghiêm Hạo đang âm trầm nhìn mình, cô giật mình tỉnh ngủ hẳn, chỉ biết đưa đôi mắt mờ mịt nhìn lại anh.
"Hạo, anh về lúc nào vậy?"
"Xem ra, đã để cho cô vợ nhỏ của tôi chờ đợi cả một đêm rồi nhỉ." Anh cười như không cười, nói.
Tống Nguyệt Linh nhận ra giọng nói của anh hôm nay không bình thường, cô khó hiểu, mơ hồ cảm thấy bất an: "Không sao, em chỉ lo lắng cho anh thôi." Cô nhỏ nhẹ đáp.
"Xem ra, vì vị trí Nghiêm phu nhân mà cô bỏ ra không ít tâm sức đi. Khi nào thì khép nép với tôi như vậy rồi, tôi nhớ c