
thế nào? Ở bên ngoài có quen không?"
Cô đương nhiên quen, lại
còn mang đến một niềm vui lớn !
Sở cha cũng quên việc bị
ngắt tai, "Oa Oa, không có người khi dễ con chứ?"
"Không có , không có
!"
Sở cha, Sở mẹ hài lòng
gật đầu, mắt thoáng liếc qua một bên, lúc này mới phát hiện cửa ra vào lại có
một người đàn ông.
"Oa Oa. . . . . .
Đây là ai?"
"Cái này a, đây là.
. . . . ." Cô vô tình nhắc tới sự kiện kia."Kỳ thật. . . . . ."
Ân Dập Diễm trả lời thay
cô: "Bác trai, bác gái, hai người khỏe, con tới cầu hôn ——"
Hai cằm há hốc cùng một
lúc, ai nói cho bọn họ biết đang xảy ra chuyện gì?
Trong phòng yên tĩnh
không có tiếng động.
Thật lâu , Oa Oa lên
tiếng giảm bớt trầm mặc: "Cha mẹ, Diễm lần đầu tiên đến nhà chúng ta,
không mời người ta vào ngồi một chút sao?"
"A, đúng đúng
đúng!" Sở mẹ phục hồi lại tinh thần, bắt đầu theo nghi lễ."Xin mời
cậu vào đây."
Rồi lại nói với Sở cha:
"Lão già, vào phòng bếp chuẩn bình trà !"
Sở cha vội vàng tiếp nhận
mệnh lệnh đi.
"Ngồi đi! Đừng khách
sáo!"
Ân Dập Diễm cười mà không
nói, ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng của Oa Oa.
Rất nhanh , Sở cha bê trà
ra, ngay sau đó, lại vội vàng vào phòng bếp, cầm một đĩa hoa quả đi ra.
Sau khi đặt đồ ở trong
tay xuống, một cánh tay dài vươn ra, kéo lại. Cả người Oa Oa đã ngã vào trong
ngực của chủ nhân cánh tay dài kia.
Sở mẹ hơi kinh ngạc,
người đàn ông kia đã lớn như vậy còn thích ôm? Không thèm để ý hai ông bà như
bọn họ?
Xì, đúng là một tên kiêu
ngạo kiêu ngạo!
Trừ năm mươi điểm, không
cần suy nghĩ!
"Cha nó, ngồi xuống
đi, không cần vội!" Sở mẹ khoát khoát tay với Sở cha.
Ông vui tươi hớn hở ngồi
xuống.
"Ừ. . . . . . Cậu,
" Sở mẫu nhất thời không biết nên gọi anh là cái gì.
"Con họ Ân, Ân Dập
Diễm. Hai bác gọi con Dập Diễm là được rồi." Ân Dập Diễm vẫn ôm Oa Oa như
trước, không chút lo lắng mà trả lời.
". . . . . . Ân Dập
Diễm? ! Cái gì Ân Dập Diễm?" Sở mẹ có chút kinh ngạc.
Anh mỉm cười."Là Ân
Dập Diễm."
"Ông trời, trời ạ!
Lão già, Ân Dập Diễm. . . . . . cái
kia. . . . . ."
Oa Oa, Sở cha đều không
hiểu, "Cái gì cái kia Ân Dập Diễm?"
Sở mẹ nuốt nuốt nước bọt,
vất vả mới khôi phục giọng nói: "Là Tổng giám đốc tập đoàn Ân thị, tiếng
tăm lừng lẫy là Ân Dập Diễm đó! Nghe nói giá trị con người hơn mười vạn, chỉ số
thông minh cao tới hai trăm, là thiên tài. . . . . . Là người đàn ông tốt hiếm
có . . . . . ." Bà lẩm bẩm.
"Hả?" Oa Oa
ngẩng mặt, hỏi người đàn ông đang cười bí hiểm, "Diễm, làm sao chỉ số
thông minh của anh cao tới hai trăm? Em nhớ, trò chơi trên máy tính anh chơi
cũng không được, mỗi lần đều bị em đánh bại."
Không chờ anh trả lời, Sở
mẹ tiếp lời: "Ngốc! Đó là nó nhường cho con, con cho rằng làm Tổng giám
đốc ngay cả máy tính cũng không biết hả! ?"
A! Bị bà nói như vậy,
giống như thật sự là như vậy!
Nào có Tổng giám đốc tập
đoàn số một lại không biết dung máy tính? Thậm chí là sẽ trò chơi trên máy tính,
những chuyện đó với anh quá trẻ con rồi!
Ân Dập Diễm nhìn Sở mẹ,
ánh mắt sáng ngời: "Như vậy, bá trai, bá gái, chúng ta có thể nói tới
chuyện hôn sự của con với Oa Oa không?"
"A, đương nhiên,
đương nhiên có thể!"
Sở cha vội vàng nói, lại
bị vợ trừng mắt, rụt cổ lại.
"Trên thực tế, chúng
con đã bí mật định ngày giờ tốt rồi, nửa tháng sau, đính hôn ở Las
Vegas." Anh uống một ngụm, đặt chén xuống, động tác có khí thế vương giả.
Đợi chút, Oa Oa chui đầu
ra khỏi ngực anh, nhỏ giọng hỏi anh: "Chúng ta bí mật định tốt khi nào
vậy?"
Anh nhân cơ hội hôn trộm
cô một cái, "Trong lúc em ngủ."
Khuôn mặt cô đỏ lên, cà
lăm nói: "Em sao lại không biết! ?"
Thấy hai người kề tai nói
nhỏ, hoàn toàn không để ý tới hai người già này, Sở mẹ đành phải lên tiếng hỏi lại
lần nữa: "Cái này. . . . . . cậu Ân, "
Ân Dập Diễm mỉm cười:
"Bác gái gọi con Dập Diễm là được rồi."
". . . . . . Được
rồi, Dập Diễm, tại sao cậu thích Oa Oa nhà chúng tôi?" Sở mẹ dịch cái
mông, "Ý tôi là, cậu là Tổng giám đốc, tại sao lại thích con bé?"
"Ha ha, " Ánh
nhìn về phía Oa Oa, vẻ mặt anh dịu dàng."Không phải con thích cô ấy, mà là
con yêu cô ấy."
"Cô ấy có lẽ đã được
trời định làm vợ của con, mới có mặt trên đời này!" Anh nói như thế.
Sở Oa Oa ngượng ngùng,
hận không thể chui vào khe ghế sô pha.
Trên thực tế, từ khi Sở
mẹ nhìn thấy người đàn ông này, đã quan sát anh ta.
Dù Oa Oa đi đâu, làm
những việc gì, ánh mắt người đàn ông này vẫn chưa từng rời khỏi con bé, giống
như là. . . . . . Thế giới của anh ta, chính là con bé.
Không gì khác.
Ánh mắt của anh ta chăm
chú, không bị những chuyện khác ảnh hưởng, mà ngay cả bà gọi anh ta, anh ta
cũng lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, trả lời xong, ánh mắt lại nhìn Oa
Oa.
Người đàn ông này. . . .
. . Thật sự là rất yêu Oa Oa của bà.
Trong mắt của bà, là đúng
như vậy.
Năm mươi điểm, hiện tại
hẳn là có thể tăng lên tám mươi điểm rồi!
"Ăn trái cây
nào!" Sở cha đột nhiên xuất hiện, cao giọng nói.
Ông đặt đĩa trái cây
trong tay xuống, ngồi xuống bên vợ mình, vui tươi hớn hở nhìn ba người trong
phòng.
Sở mẹ cầm mộ