
ời,
quạt gió bắt đầu thổi.
Những ngày này anh cũng
rất bề bộn, mùa hè đến, cô bắt đầu bực dọc không giải thích được, về sau hỏi bá
gái, anh mới biết, Oa Oa khi nhỏ thì có một tật xấu —— mùa hè vừa đến, cô liền
bực bội.
Xì, cô bé này, đúng là là
không chịu được nóng. Nhìn chăm chú vào mắt của cô, tràn đầy yêu thương.
Chẳng qua là gần nhất. .
. . . .
Ai, không sao, anh nhịn
được.
Hôm nay thời tiết thoải
mái, giống như tâm tình của anh.
Rất vui sướng, ‘ hội
chứng mùa hè’ của Oa Oa cuối cùng là cũng trôi
qua.
Vài ngày sau, hai người
vì lễ đính hôn mà bận rộn loạn tay loạn chân.
Hôm nay, buổi sáng Ân Dập
Diễm nhận được một cú điện thoại, Hà thư kí nói có một phần văn kiện thiết kế
phải do anh đến tự mình xem. Có thể nói, phần văn kiện thiết kế này, lien quan
đến cả tập đoàn.
Mà hai người Sở cha, Sở
mẹ vì không muốn quấy rầy thế giới của hai người bọn họ, vài ngày trước, đã lên
máy bay đi Las Vegas trước rồi, nói là muốn đi thăm thú Las Vegas một chút.
Bọn họ không lo lắng
chuyện chuẩn bị hôn lễ, dù sao con rể của bọn họ nói chúng nó sẽ lo tất cả mọi
chuyện.
Khụ, kỳ thật Sở cha, Sở
mẹ đã quên nói, bọn họ đã sớm đáp ứng hôn sự của hai người rồi, chỉ cần là thấy
ánh mắt Ân Dập Diễm nhìn Oa Oa, với kinh nghiệm của người già, là nhìn ra được
tình cảm của anh đối với cô, đến tận xương tủy.
Ai, cuộc đời như thế, còn
đòi hỏi gì nữa?
*
Một mình Oa Oa ở nhà, bắt
chéo hai chân, ăn thức ăn hảo hạng —— Ân Dập Diễm mua mở điều hòa —— trước kia
trong nhà không có điều hòa, sau biết Oa Oa bị bệnh ‘hội chứng mùa hè’, từ
thành phố T tới đây .
Nói một câu: cuộc sống
thật sự là quá tuyệt!
Cô ăn đến quên cả trời
đất, vui đến quên cả trời đất, uống đến quên cả trời đất. . . . . .
Mà đúng lúc này, chuông
cửa bỗng nhiên vang lên.
Ai vậy? Lúc này, Diễm đến
công ty, phỏng chừng hai ngày mới có thể trở về, ba mẹ cũng đi Las
Vegas, đoán chừng. . . . . . sẽ không thể về ngay được.
. . . . . . Vậy ai nhấn
chuông nhỉ? Oa Oa lẩm bẩm, mang dép lê chuẩn bị đi mở cửa.
"Tới đây!"
Cửa vừa mở ra, Oa Oa thậm
chí còn không kịp thấy người đứng ngoài cửa là ai, một bạt tai đột nhiên rơi
xuống.
Một tiếng vang rất thanh
thúy.
"Cô. . . . . ."
Sao lại đánh cô vậy?
Cô thật sự rất tức giận,
đúng là mội vở kịch cũ rích, một cái tát?
Hơn nữa, cô vẫn không rõ,
cô gái trước mắt này nhìn rất quen, tại sao lại tát cô? !
Cô nheo lại mắt, tỉ mỉ
nhìn cô ta.
Sau đó, lấy tốc độ nhanh
như chớp, cũng hung hăng mà tát lại một cái.
Người không phạm ta, ta
không phạm người; nhưng, nếu người phạm ta, hừ! Cô sẽ phản công!
Thật đáng giận, bây giờ
lớn như vậy, vẫn chưa có người đánh cô, mà ngay cả cha mẹ của mình cũng chưa
từng.
Cô thật muốn dạy bảo tốt
cô gái kia! Tốt xấu cô cũng là một đóa hoa của tổ quốc, tuy không phải là quý
báu gì, nhưng sao có thể mặc người khác muốn làm gì thì làm? !
Ngẩng đầu lên, cố gắng
nhớ cô gái kia là ai.
Không chờ cô lên tiếng,
cô gái kia lại đánh đòn phủ đầu: "Thế nào, vẫn là một con nhóc miệng còn
hôi sữa, vậy mà cô còn dám giành đàn ông với tôi?"
Cô ta nói tiếp: "Hừ,
thật sự là không biết xấu hổ!"
Cô không biết xấu hổ? Ê ê
ê, ai mới không biết xấu hổ đây?
Tại bản thân mình quá
ngốc, đột nhiên một cô gái xông tới, không phân tốt xấu mà tát cô, cái này
không phải rất xấu hổ sao?
Oa Oa rất khinh bỉ loại
người này.
Chính là. . . . . . Tại
sao cô lại cảm thấy, giọng cô gái này nghe thật quen tai? Thoạt nhìn cũng thấy
quen mắt?
"A! Cô là cái người
què kia!" Cô kêu to, cuối cùng nhớ tới cô ta là người nào.
Cái gì người què! Bắc
Xuyên Hạ Tử giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, đi vào, đứng ở cửa nói chuyện, không
phải hạ thấp cô sao?
“Ê , không cho phép cô
vào!"
"Dựa vào cái gì
không cho tôi vào? Tôi càng muốn vào !" Bắc Xuyên Hạ Tử liều mạng bấu lấy
cánh cửa, rất muốn vào .
"Đây là nhà. . . . .
. tôi, tôi không cho phép. . . . . .cô. . . . . . vào,
" Oa Oa cắn răng, "Cho nên. . . . . . cô không thể vào!"
Mặc cho Oa Oa cố gắng thế
nào, vóc người cô nhỏ không đến 1m6, sao có thể chống cự so sánh cùng người mẫu
như Bắc Xuyên Hạ Tử?
Kết quả cuối cùng là, Oa
Oa bị cô ta đẩy ngã trên mặt đất, cô ta sải bước đi vào.
"Cô đi ra ngoài. . .
. . ." Oa Oa chịu đựng đau đớn ở mông, thất tha thất thểu đứng lên.
Bắc Xuyên Hạ Tử khinh
thường, liếc nhìn cô một cái: "Nhìn nhà cô như vậy, nhỏ không thể nhỏ hơn,
làm sao Dập Diễm hạnh phúc được?"
Bị nóitrúng chỗ đau, cô
không phản bác được.
Đúng vậy!
Trước kia cô không dám
yêu Diễm, là sợ anh biết gia cảnh của cô, vứt bỏ cô. Là Tổng giám đốc một tập
đoàn quốc gia, nên cần phải môn đăng hộ đối ?
Tuy cô chưa từng có người
yêu, nhưng tối thiểu nhất, cô biết rõ, mình yêu người đàn ông trước mặt, nên
phải trở nên hoàn mĩ nhất .
Thấy cô không nói lời
nào, Bắc Xuyên Hạ Tử cho rằng đã đánh bại tình địch, dương dương tự đắc .
"Nhà cô như thế này,
không có tướng mạo, không có chiều cao, thật không biết Dập Diễm làm sao có thể
yêu cô ——" cười châm biếm, nói tiếp: "Có lẽ anh ấy chỉ coi cô như đồ
chơi, chơi xon