
ta, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, luôn có rất nhiều người ngưỡng mộ anh
ta, yêu anh ta.
Vì cái gì Nam Cung Ngạo
anh không có được những hào quang này? !
Hôm nay, cô gái đầu tiên
làm anh rung động cũng không chịu tặng cho anh, còn khi kết hôn, thậm chí còn
kêu anh làm phù rể, cái này sao anh có thể chịu nổi.
Anh cảm thấy tim anh như
bị xé thành từng mảnh, rồi bị người đến chà đạp.
Tim anh rất đau.
Ân Dập Diễm rũ mắt xuống,
giọng nói bình tĩnh: "Ngạo, mình vẫn biết cậu yêu Oa Oa, nhưng người cô ấy
yêu là mình, mình hi vọng cậu có thể chúc phúc cho bọn mình."
"Chúc phúc. . . . .
. Đúng vậy a, mình hẳn là chúc phúc các cậu. . . . . . Chúc phúc các cậu. . . .
. ." Nam Cung Ngạo thống khổ ho khan, từ không thành câu.
Văn phòng đột nhiên an
tĩnh lại, lúc này, vẻ mặt Oa Oa tung tăng như chim sẻ tiến vào.
Cô không có chú ý tới
không khí trầm trọng lúc này."Diễm, em nghĩ đến một biện pháp rồi! Nếu như
anh có thể mua cho em cái này, em liền tha thứ anh, như thế nào. . . . . . A?
Nam Cung Ngạo, sao anh lại nằm ở đây?"
Cô thả quyển tạp chí
trong tay xuống, đi qua, mắt nhìn xuống Nam Cung Ngạo: "Anh làm gì thế sao
nằm ở trong này?"
Giọng nữ quen thuộc gọi
anh trở lại, cố gắng đè xuống cảm giác đau đầu như muốn vỡ tung, anh chậm rãi
mở mắt ra. Mở mắt ra, anh thật sự cho rằng đang nằm mơ!
Cô đứng ở trước mặt mình!
Cũng nhịn không được nữa,
xúc động ôm lấy cô.
"Ôi chao —— anh sao
lại ôm tôi thế?" Cô hỏi.
Nam Cung Ngạo ăn nói
không rõ: "Anh. . . . . . Chúc phúc hai người, chúc phúc hai người. . . .
. . Anh chán ghét mà chúc phúc hai người!"
Mùi rượu nóng rực phun
bên cổ cô, cùng với mùi rượu nồng, Oa Oa quay đầu lại nhìn Ân Dập Diễm:
"Diễm, anh ấy làm sao vậy?"
Anh nhìn lại Oa Oa, mắt
sáng như đuốc: "Không có việc gì, để cho cậu ấy ôm một chút là được rồi,
một lần cuối cùng."
Cô nghe theo, từ đó Nam
Cung Ngạo ôm gần năm phút.
Ân Dập Diễm biết, đây là
lần cuối cùng, Nam Cung Ngạo tuyệt đối sẽ buông ra.
Sau năm phút, Nam Cung
Ngạo buông Oa Oa ra, lúc này anh mới tỉnh táo.
"Thực xin lỗi."
Anh mỉm cười, sau đó từ từ đứng dậy, đi ra cửa."Diễm, mình chúc các cậu
hạnh phúc."
"Cám ơn." Ân
Dập Diễm vuốt cằm.
Khiến cho anh chúc phúc
đàn ông của cô, tình cảm này, dấu thật sâu ở trong lòng là được rồi, không cần
để cho cô biết, anh đã từng yêu cô sâu sắc, trái tim của anh thương yêu cô sâu
sắc, chúc phúc cô. . . . . .
Thân
hình cao lớn như Ân Dập Diễm biến mất ở hành lang . . . . . .
"Oa Oa, em vừa mới
nói, mua cho em cái gì?"
"Chính là cái này
a!" Cô cầm tạp chí trên mặt bàn, chỉ vào một cái vòng cổ trong đó.
Ân Dập Diễm nhìn tấm
hình, nhìn cái vòng cổ kia, tiếp theo ôm Oa Oa nói: "Gần đây em hơi nhẹ
rồi, chúng ta làm chút vận động, như vậy lượng cơm của em sẽ tăng nhiều, được
không?"
Vẻ mặt anh xấu xa.
"Chán ghét!"
Đấm nhẹ anh, bàn tay nhỏ bé đè lại bàn tay to không có ý tốt ở trên người cô,
"Về nhà được không? Nơi này là văn phòng, sẽ có người vào. . . . . ."
"Không liên
quan!" Anh nhe răng cười, "Phòng làm việc của anh để làm vận động, có
thêm một phòng nghỉ đó."
Nhìn qua khuôn mặt anh
đắc ý, cô không nói gì.
Vì vậy, một tiết mục xuân
tình lại bắt đầu diễn ra.
*
Từ khi Ân Dập Diễm có Oa
Oa, tính tình nóng nảy sửa không ít, trong công ty cũng không có tiếng quát
nóng nảy cực nhỏ của anh.
Tất cả người trong công
ty đều vui mừng, người đàn ông này có vợ không giống vậy, vì vậy có một hồi,
nổi lên đợt sóng "kết hôn nhanh" .
Hiện tại, mỗi ngày cũng
có thể nhìn thấy một đôi vợ chồng đi làm.
Tình yêu thật có thể làm
thay đổi con người.
"Oa Oa, em muốn có
em bé hay không?" Ân Dập Diễm ôm cô, đứng ở tầng cao nhất của tập đoàn Ân
thị, nhìn xuống dòng người phía dưới.
"Chúng ta còn trẻ,
sinh con sớm làm gì?" Oa Oa nhìn anh.
Anh có vẻ buồn rầu, khóe
miệng toét ra: "Nhưng. . . . . . Đây không phải vấn đề , em suy nghĩ xem,
hai người chúng ta, hơn nữa thêm một em bé. . . . . . còn cha mẹ em nữa, tổng
cộng năm người . Ngày lễ, mọi người cùng một chỗ, không phải rất náo nhiệt
sao?"
Cô nhớ rõ trước kia anh
không phải là người thích náo nhiệt .
Oa Oa quay đầu, giọng nói
hơi uy hiếp: "Anh nha, có âm mưu quỷ kế gì?"
Cái này Ân Dập Diễm không
nói, vẻ mặt bất an, nhiều lần Oa Oa nhìn thẳng vào anh, anh cũng không dám nhìn
lại, luôn vụng trộm dời tầm mắt đi.
Người này, rõ ràng có
quỷ!
Oa Oa lấy điện thoại ra,
cố ý chậm chạp ấn dãy số, sau đó dùng tiếng nói nũng nịu nói: "hello,
King! Là tôi, cuối tuần này có thời gian hay không. . . . . ."
Ngước mắt nhìn người đàn
ông kia, chậc, chính là khuôn mặt âm trầm, nheo mắt lại quan sát cô.
Hừ, anh không nói thật?
Không sao, cô có rất nhiều biện pháp khiến anh mở miệng!
". . . . . . Đúng
vậy, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm. . . . . . Không sao, anh ấy
không để ý . . . . . . nói như vậy. . . . . ."
Điện thoại đột nhiên bị
người cướp đi, hơn nữa rất không khách khí ngắt điện thoại.
"Ê , anh làm
gì!"
" King kia là
ai?" Ân Dập Diễm chớp mắt hỏi.
“À chính là người từ nước
Mĩ đến