
quen. Chu
Thiến thấy cô ta như vậy cũng có chút tức giận, cô cúi đầu ăn cơm, cũng
làm như không quen cô ta.
Bên tai lại nghe bọn họ đang nói chuyện phiếm
- Trương Bân kia có phải cũng học 1 năm không, hình như mình từng gặp anh ta.
Nghe giọng thì là cô gái tóc ngắn nói
- Đúng vậy, lúc anh ta thực tập
thì làm trợ lý cho anh mình, nhưng hôm kiểm tra thì công cụ bị đổi, kết
quả là không đạt tiêu chuẩn, thành tích không ổn nên bị loại
Chu Thiến cảm thấy trong giọng nói của Giai Giai có vẻ vui mừng khi người khác gặp tai họa.
- Thế thì anh ta định quay lại làm lại từ đâu sao?
- Làm gì có chuyện dễ như vậy?
Đồ ăn của bọn họ được bưng lên, sau đó nghe được Giai Giai kia khẽ chê đồ khó ăn, về sau đừng đến chỗ này ăn nữa.
Lúc này, bọn Chu Thiến đã ăn xong, thanh
toán rồi định rời đi. Lúc đi, bọn họ không nhìn qua bàn đó nhưng nghe
loáng thoáng cô gái tóc ngắn nói:
- Ây, Giai Giai, kia hình như là bốn người trong lớp mình
- À, không để ý lắm
Bốn người nhìn nhau, đều không thích cô gái thích giả vờ giả vịt này. Nhưng Tiểu Mạt nói:
- Trương Bân mà bọn họ nói thật sự học lại một năm sao? Chẳng phải là đốt không ba vạn tệ?
Lý San nói:
- Đúng vậy, nếu lần này lại không thông qua được thì làm thế nào? Nếu là mình thì mình đã tìm chỗ khác làm rồi
Chu Thiến lại nghĩ đến chuyện đổi công cụ bọn họ vừa nói. Không ngờ còn có thủ đoạn này, về sau phải cẩn thận một chút mới được.
Triệu Viện Viện ở bên yên lặng không nói, Chu Thiến ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô cúi đầu như đang chăm chú nghĩ chuyện gì đó.
Buổi chiều đó học phác họa vật thể. Vì
đây là nền tảng của việc học hóa trang sau này nên buổi chiều thực hành
một số mẫu đơn giản, phác họa một số tượng thạch cao đơn giản.
Bởi vì Giai Giai nói nên Chu Thiến vẽ
xong thì lặng lẽ để ý người gọi là Trương Bân kia. Phát hiện tuy rằng
anh ta đã học một năm nhưng khi thực hành phác họa lại rất chuyên chú,
không hề qua loa. Hơn nữa cô còn phát hiện, sau khi học xong, anh cũng
sẽ trò chuyện với bạn học, trêu đùa mọi người nhưng chỉ riêng Giai Giai
kia là không để ý. Giai Giai kia hình như cũng không thiết tha nhưng khi nhìn Trương Bân thì luôn cười lạnh. Điều này khiến Chu Thiến cảm thấy
rất hứng thú, bởi vậy lúc rảnh rỗi thì hay chú ý đến bọn họ.
Mãi đến mấy hôm sau, Trương Bân đi đến trước mặt cô trước cả lớp, mỉm cười, hai mắt tinh quái nhìn cô:
- Bạn học này luôn nhìn trộm
mình, nếu cậu có gì muốn nói thì nói thẳng đi. Cậu nhìn lén mình như vậy mọi người sẽ hiểu nhầm đó.
Trong nháy mắt, Chu Thiến cảm thấy máu trong người dồn hết lên mặt.
Chu Thiến cúi đầu, mặt nóng bừng, cô chưa bao giờ bị quẫn bách như lúc này. Cô vô cùng hối hận, sao lại muốn xen
vào việc của người khác? Xem người ta náo nhiệt là được rồi, giờ mọi
người đều nhìn mình làm trò cười. Cô lén ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt ái muội, bởi vì đều là người
trẻ tuổi nên rất ồn ảo, có người còn đứng lên ghế gào:
- Trương Bân, có phải người ta thầm mến cậu không?
Bốn phía cười ầm, Chu Thiến vừa xấu hổ
vừa quẫn, trong lòng thầm mắng Trương Bân đến tỉ lần, chỉ là nhìn cậu ta mấy lần thôi sao? Có cần làm cô xấu hổ như vậy không? Nhưng nhất thời
cũng không nói nên lời.
Trương Bân đối diện có vẻ không buông tha cho cô, tiếp tục nói:
- Sao vậy, cậu thực sự không có gì để nói với mình
Bốn phía lại cười ầm, ồn ào nói:
- Người ta xấu hổ đó.
Chu Thiến vất vả lắm mới ngẩng đầu, vừa định tùy tiện nói gì đó cho qua chuyện thì lại nghe Tiểu Mạt ở bên tức giận nói:
- Cậu nhìn người thế nào thế?
Không có mắt à, nếu không biết nhìn thì lấy tất mà bịt mắt lại. Đàn ông
nói năng lỗ mãng với con gái. Tôi thấy cậu chỉ là dạng trêu đùa lăng
nhăng thôi.
Bốn phía đầu tiên là im lặng đến quái lạ, sau đó một trận cười nổi lên, có người còn vỗ vỗ bàn ầm ỹ, vẻ mặt
Trương Bân như ăn phải ruồi.
Chu Thiến thì ai oán nhìn Tiểu Mạt: cậu thực sự đang giúp mình sao?
Tiểu Mạt nhìn Trương Bân, vẻ mặt hung tợn như người phụ nữ chanh chua:
- Sao? Tôi nói sai à? Hơn nữa, ai nhìn cậu, cậu nghĩ cậu là mĩ nam sao, nhìn như cây sào trúc, quá đề cao bản thân rồi đấy.
Chu Thiến ở bên nhìn Tiểu Mạt, trong lòng cảm động vô cùng. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô bị bắt nạt thì Tiểu Mạt
còn tức giận hơn bản thân bị bắt nạt, sau đó sẽ ra mặt cho cô. Cũng
không biết là vì sao, có lẽ cô ấy nghĩ rằng mình không có mẹ nên mới đặc biệt bảo vệ mình. Trong lòng cô có suy nghĩ, bản thân có người bạn như
vậy thật là phúc trời ban
Trương Bân nhíu mày, lấy tay dụi mắt, vẻ mặt xấu hổ. Những người còn lại nhân cơ hội nói:
- Trương Bân, hôm nay đá phải bàn sắt rồi
Trương Bân bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói với Chu Thiến:
- Được rồi, coi như tôi sai
Sau đó nhìn nhìn Tiểu Mạt, Tiểu Mạt trừng mắt nhìn lại:
- Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à
Trương Bân vuốt mũi, vẻ mặt như chợt hiểu ra điều gì:
- À, thì ra mỹ nữ là như vậy
Nói rồi gật đầu bỏ đi. Tiểu Mạt tức đến giận sôi người, chỉ vào anh ta, tay run run, cả nửa ngày mới nói được một câu:
- Đồ sào trúc, anh có ý gì
Trương Bân đã