
h ta rồi sẽ về
Tiểu Mạt vốn không muốn đi, sợ Triệu Hi
Thành làm gì bất lợi với Chu Thiến nhưng nghĩ chuyện vợ chồng nhà người
ta, cho dù bạn bè thân thiết cũng không tiện nhúng tay. Nghĩ vậy, cô dặn Chu Thiến đôi câu, có việc gì cứ kêu lớn rồi mới quay về.
Tiểu Mạt đi rồi, Triệu Hi Thành cô đơn nói:
- Thiệu Lâm, sao em không chịu tin tưởng anh, bất kể thế nào anh sẽ không đối phó với bạn tốt của em.
Chu Thiến cúi đầu:
- Giờ nói tin hay không còn có ý nghĩa gì?
Hai người yên lặng một hồi. Bóng đêm càng sâu, sương mù phiêu diểu bao trọn trời đất, bốn phía đen tối, chỉ còn
chút ánh sáng mỏng mang dưới ánh đèn. Sự yên lặng bao phủ lấy hai người.
Chung quanh im ắng, thỉnh thoáng gió thổi tạo nên tiếng lá cây xào xạc.
Triệu Hi Thành nhìn cô, nếu không phải
mỗi ngày anh đều đến đây nhìn trộm cô, chính mắt thấy sự thay đổi của cô thì chỉ sợ giờ đã không nhận ra cô. Mái tóc dài như lụa của cô đã cắt
gọn, buộc túm sau đầu. Khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết không có chút
son phấn. Cằm gầy đi lại có chút thanh tú. Đồ mặc trên người là áo
phông, quần bò rẻ tiền, vai xách chiếc túi đen, đeo đôi giày vải. Quần
áo trên người không quá 100 tệ.
Trong lòng anh đau xót, quần áo của Thiệu Lâm trước kia làm gì có bộ nào dưới vạn tệ, là đồ hạng nhất, giờ cô mặc như vậy có quen không? Anh nhẹ nhàng hỏi:
- Em sống ổn không?
Chu Thiến nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng đáp:
- Em sống rất ổn, giờ tuy điều
kiện vật chất kém nhưng thú thật em rất vui. Trước kia ở biệt thự tuy
rằng cẩm y ngọc thực nhưng bị trói buộc nhiều lắm, không tự tại. Em hi
vọng sau này có thể sống cuộc sống bình thản này.
Cô hơi dừng lại rồi nói:
- Hôm nay anh đến đây có chuyện
gì sao? Đúng rồi, đơn ly hôn em đưa anh nhận được chưa? Anh chỉ cần kí
là được, hôm nào em tự mang đến Cục dân chính là được.
Triệu Hi Thành hồi lâu không nói, vẻ mặt
khó mà nhìn rõ dưới ánh đèn hôn ám. Chu Thiến chỉ thấy môi anh mím chặt, cằm cứng ngắc, người tản ra hơi thở lạnh lẽo. Lúc này, một trận gió
thổi đến, Chu Thiến không nhịn được hắt xì.
Thân thể căng thẳng của Triệu Hi Thành lập tức thư thái lại, anh thở dài, cởi áo khoác trên người khoác cho cô:
- Giờ đã sang thu, tối đi làm về phải mặc thêm mới được.
Chu Thiến đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng anh:
- Làm sao mà anh biết em đi làm về?
Triệu Hi Thành giật mình, nhất thời không nói được gì, thầm hận mình lắm lời.
Chu Thiến nhìn anh:
- Em hiểu rồi, đều là anh làm,
nhà bọn em ở, quản lý quán bar đột nhiên tốt với bọn em, Trương Bàn bị
người đánh, đều là anh làm đúng không?
Khi nãy cô còn thấy lạ, gân đây mọi thứ
đều thuận lợi đến quỷ dị, như có bàn tay vô hình ngầm khống chế mọi thứ. Giờ cô đã hiểu, người khống chế mọi chuyện đang ở ngay trước mặt.
Trong lòng Chu Thiến tức giận, vì sao? Vì sao tới giờ anh còn muốn nắm giữ cô trong tay? Bên cạnh cô có bao nhiêu người của anh? Cho nên anh mới hiểu rõ về chuyện của cô như vậy? Anh
làm vậy là có ý gì? Đây là như lời anh, cô vĩnh viễn không thể rời khỏi
anh sao?
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hai mắt chiếu
ra ánh sáng trong suốt dưới ánh đèn. Hai tay nắm chặt, một trận gió thổi đến làm rơi áo khoác bên vai, lộ ra đôi vai gầy của cô, nhìn qua trông
vô cùng nhu nhược nhưng cô hơi nhíu mày, nhếch môi lại khiến cô có thêm
vẻ kiên cường.
Triệu Hi Thành biết việc này không thể giấu diếm cô được nữa, đành bất đắc dĩ thừa nhận:
- Đúng là anh làm, thật sự anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn bảo vệ em, sợ em sống không thoải mái.
Chu Thiến lắc đầu:
- Triệu Hi Thành, anh không cần
thiết làm vậy. Chuyện này em hoàn toàn có thể tự giải quyết. Chẳng lẽ
sau này mỗi lần em gặp khó khăn đều phải nhờ anh sao? Chẳng lẽ cả đời
này anh muốn đi theo em sao? Vậy em bỏ đi thì tính cái gì? Khác gì trò
đùa. Chúng ta đã xong, em không biết anh nghĩ thế nào nhưng em nói cho
anh, em rất không thích như vậy, em không muốn cuộc sống của em bị người khác nắm giữ, em không cần anh bảo vệ cũng sống ổn.
Ngực cô hơi phập phồng, tay nắm thật
chặt, hai mắt vì tức giận mà vô cùng sáng, dưới ánh đèn, cho dù mờ ảo
cũng lộ ra vẻ đẹp kinh tâm động phách. Triệu Hi Thành nhìn cô như vậy mà tim như bị bóp chặt, vừa đau vừa buồn, vừa chua vừa chát, vô cùng khó
chịu.
Anh nhìn cô, mắt đen tối có sự đau xót, nặng nề:
- Thiệu Lâm. Vì sao em cứ nghĩ
không tốt về anh như vậy? Chẳng lẽ anh thực sự không đáng tin vậy sao?
Cho dù là một chút? Anh chưa từng muốn nắm giữ cuộc sống của em. Chẳng
lẽ em đột nhiên bỏ đi anh có thể không lo lắng sao? Chẳng lẽ anh sẽ để
mặc em phiêu bạt bên ngoài sao? Đúng, anh tuy sai người điều tra việc
của em nhưng chỉ là muốn biết em sống thế nào thôi. Anh đã ngăn cản em
làm gì chưa? Anh chỉ muốn em sống thoải mái, làm việc được ổn định một
chút. Chẳng lẽ đó là thao túng cuộc sống của em? Anh cũng muốn tôn trọng em, ủng hộ em nhưng vì sao em không thể hiểu cho anh?
Giọng anh càng lúc càng bé, cuối cùng đau xót biến mất trong đêm.
Chu Thiến ảm đạm xoay người, nhẹ nhàng nói:
- Hi Thành, chúng ta đã thành ra
thế này, tôn trọng và thấu hiểu cò