
ặt tủi thân nói:
- Tôi đang xem loại thức ăn nào không có tỏi. Thật là phiền, còn không thể đưa lên mũi ngửi
Triệu Hi Thành hơi hoảng lên, nhất thời
nhớ tới những lời trước kia Hi Tuấn nói với mình: “Thật ra chị dâu cũng
rất để ý đến anh, ngay vừa nãy còn hỏi em về sở thích của anh!”
Tim của anh đột nhiên có cảm giác khó
nói. Cảm giác xa lạ này đến bất ngờ khiến anh thiếu chút nữa thất thố.
Để che giấu cảm xúc, anh cầm lấy nhíp, rồi nói:
- Mọi người đều biết tôi dị ứng tỏi nên chỉ cần yến tiệc có tôi tham dự sẽ không có tỏi.
Chu Thiến ngừng động tác trong tay, nhìn anh, vẻ mặt lộ ra sự khó tin, sau hồi lâu mới nói:
- Tất cả mọi người đều nhân nhượng anh, anh đúng là sung sướng
Anh đột nhiên cười lạnh một tiếng, nghĩ rằng: Bọn họ nhân nhượng anh là gì, chẳng qua là muốn đạt được lợi ích từ anh mà thôi
Anh nhìn về phía cô, cô đang cúi đầu chọn đồ ăn, đường cong xinh đẹp hiện lên
Dường như chỉ có cô chưa bao giờ muốn đạt được điều gì từ anh
Mà cô ấy lại là vợ anh! Anh dường như chưa bao giờ thật sự hiểu biết cô, anh đã bỏ lỡ chuyện gì?
Ngay tại giờ khắc này, không biết có gì sai khiến hoặc là anh bị ma xui, anh đột nhiên nói với cô:
- Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa
Chu Thiến sửng sốt, có lẽ người bên cạnh
nói chuyện quá lớn ảnh hưởng đến tai cô? Anh ta sao có thể nói với cô
những lời này, chẳng phải anh ta luôn chẳng coi Tống Thiệu Lâm ra gì?
Cô đứng thẳng dậy nhìn anh, hai mắt trong suốt tràn đầy sự kinh ngạc:
- Anh nói gì?
Triệu Hi Thành nhìn cô, hai mắt tản ra ánh sáng trong suốt, anh đến gần cô, đang định nói gì thì cửa lớn đột nhiên ồn ào
Mày rậm của Triệu Hi Thành khẽ nhăn, anh quay đầu nhìn về phía cửa nói:
- Thì ra là Sếp Kiều của Hoa Thái đến, khó trách náo nhiệt như thế, chúng ta đi trước một chút đi
Anh buông kẹp trong tay, tự nhiên ôm eo cô rồi khẽ nói vào tai cô:
- Chuyện vừa rồi về nhà rồi nói. Anh nhìn cô mỉm cười.
Chu Thiến hơi rung động người, tim đập
mạnh, cảm giác khó mà nói nên lời. Cô mờ mịt đi theo anh, trong đầu vẫn
quanh quẩn những lời anh vừa nói. Anh ta nói bắt đầu một lần nữa? Cô nên làm gì bây giờ? Nếu cô từ chối anh có phải là bất công với Tống Thiệu
Lâm, đây có lẽ là cơ hội duy nhất cải thiện cuộc hôn nhân bất hạnh của
cô ấy. Có lẽ cô ấy thực sự cần cơ hội này.
Nhưng bảo cô đồng ý… cô lại không làm
được… Ai, Tống Thiệu Lâm, sao cô mãi chưa tỉnh lại? Chuyện của mình phải tự mình giải quyết chứ.
Đang trong lúc miên man suy nghĩ, Triệu
Hi Thành dừng bước, chỉ nghe thấy anh và đối phương bắt tay, dùng ngữ
điệu bình bình nói:
- Sếp Kiều, lần đầu gặp mặt, hân hạnh
Bên cạnh có người nhiệt tình giới thiệu, Triệu Hi Thành còn nói:
- Để tôi giới thiệu, đây là vợ tôi – Tống Thiệu Lâm.
Lúc này, Chu Thiến ngẩng đầu lên nhìn đối phương
Sau đó, cô như bị sét đánh, đứng ngây người, hai mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông đối diện, mắt như nhòe đi
Thời gian như ngưng đọng lại.
Đã hàng vạn lần Chu Thiến nghĩ đến cảnh
gặp lại Tần Tranh sẽ là tình huống như thế nào. Nhưng dù nghĩ nát óc cô
cũng không thể ngờ được lại có tình cảnh như bây giờ. Cô có một thân
phận khác, bị một người đàn ông khác giới thiệu với anh rằng mình là vợ
của anh ta. Giờ trong đầu cô hỗn độn, đủ các loại cảm xúc, vui mừng,
ngọt ngào, chua xót. Cuối cùng tất cả hóa thành trống rỗng, chỉ có tiếng gào thét trong lòng cô: Anh Tần Tranh, anh Tần Tranh… Cô muốn gọi nhưng lại chẳng có cách nào nói nên lời
Cô si ngốc nhìn anh, Tần Tranh đã không
còn vẻ ngây ngô của một thiếu niên ngày nào, thay vào đó là mị lực thành thục của đàn ông. Cả người mặc âu phục xám đắt tiền khiến dáng người
càng thêm cao lớn, vừa cao nhã lại vừa tự phụ. Ngũ quan tuấn tú, anh khí ngời ngời như trước kia nhưng lại thêm nét tang thương
Anh Tần Tranh, nhiều năm qua anh ở đâu?
Vì sao anh không xuất hiện sớm một chút? Giờ, gặp lại anh, cô cũng chỉ
là một người xa lạ…
Nước mắt Chu Thiến thiếu chút nữa tràn mi, tim đau đớn
Cùng lúc đó, vẻ mặt đối phương cũng tràn
ngập khiếp sợ, anh nhìn cô, hai mắt ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt, thật lâu
sau mới khống chế được cảm xúc của mình. Anh vươn tay về phía cô, cố
gắng áp chế sự chấn động trong lòng nói:
- Tôi là Kiều Tranh
Kiều Tranh? Chu Thiến đầu tiên là nghi
hoặc, sau đó lập tức hiểu ra. Nhất định là cha mẹ li hôn, anh theo mẹ
chuyển đến thành phố này rồi sửa theo họ mẹ. Nhưng cái tên này hình như
quen quen. Nhưng lúc này cô cũng chẳng có tâm tình mà nghĩ.
Cô nhìn bàn tay anh vươn ra, bàn tay thon dài, khớp xương cân xứng. Bàn tay đó đã vô số lần nắm lấy bàn tay nhỏ
của cô, mang đến sự ấm áp vô cùng cho cô. Khoảng thời gian xa cách, cô
đã vô số lần mơ được nắm bàn tay ấm áp của anh. Nhưng hôm nay, bàn tay
chờ đợi đã lâu vươn tới trước mặt nhưng cô lại không có dũng khí để nắm
lấy nó. Cô sợ, cô sợ mình sẽ mất khống chế, sẽ khóc lớn trong vòng tay
anh. Giống như trước đây, mỗi lần bị tủi thân, cô sẽ vùi mặt trong bàn
tay anh, lặng lẽ khóc…
Vì thế, không khí trở nên có chút gượng gạo
Triệu Hi Thành thấy cô vừa gặp Kiều Tranh mặt trắng b