
tôi lại oán hận mẹ tới hai năm, tôi thật xấu hổ vô cùng.
Khi nước mắt chảy tới bên môi, tôi đột nhiêm cảm thấy mình trưởng thành hơn, hơn nữa, tôi cũng phải lớn lên.
Tôi không biết thời nổi loạn ấy bắt đầu từ lúc nào, nhưng tôi rất chắc chắn nó kết thúc khi tôi 16 tuổi.
Tôi đã 16 tuổi, đúng ra nên giúp mẹ gánh vác trọng trách trong gia đình.
"Mấy ngày nữa con sẽ về nhà." Ăn cơm xong, tôi nói: "Sau này con sẽ đi xe bus tới trường."
"Đi xe bus phải mất hơn hai tiếng, chẳng phải con bảo sẽ làm mất thời gian học bài sao?" Mẹ nói.
"Con có thể học luôn trên xe."
"Nhưng nói vậy, sau này con sẽ phải dậy rất sớm."
"Không sao." Tôi nói: "Dậy sớm tốt cho sức khỏe."
Mẹ không nói thêm lời nào, chỉ dặn dò tôi cơm nước xong nên mau đi xe về Cao Hùng.
Ăn xong, tôi đứng dậy thu dọn bát đũa.
"Để đấy đi." Mẹ cũng đứng lên. "Để mẹ làm cho."
"Đây là việc con nên làm.” Tôi nói.
Tôi với mẹ cùng sóng vai rửa bát, chúng tôi không nói chuyện, chỉ nghe tiếng nước chảy rì rì.
"Mẹ." Một lúc sau, cuối cùng tôi cũng mở miệng. "Con xin lỗi."
Mẹ tôi cứng người lại, tay cũng ngừng rửa bát.
"Mẹ." Tôi lại nói. "Xin lỗi. Trước đây con không hiểu chuyện."
"Đừng nói vậy."
"Mẹ." Ánh mắt tôi dần mơ hồ. "Con xin lỗi. Xin mẹ tha lỗi cho con."
"Đứa bé ngốc này." Mẹ nói: "Có gì mà xin lỗi mẹ."
"Mẹ..." Tôi đã nghẹn ngào.
"Đừng nói nữa." Mẹ nói: "Mau rửa bát đi rồi ra bắt xe, về muộn quá không hay đâu."
"Vâng." Tôi gật đầu.
Tôi với mẹ rửa bát xong nhưng vẫn sóng vai đứng trước bệ rửa, cũng quên luôn đóng vòi nước.
Khi sắp tốt nghiệp cấp ba, tôi phân vân có nên tiếp tục học hay không.
Ở quê rất nhiều cô gái sau khi tốt nghiệp cấp ba thì bắt đầu đi làm, tôi nghĩ mình cũng nên đi làm.
Hơn nữa, gia cảnh tôi không tốt, nhà lại đang mang nợ, em trai còn nhỏ, cha cũng mất rồi.
Nếu như tôi còn tiếp tục học thì gánh nặng của mẹ sẽ quá lớn.
"Mẹ." Tôi quyết định. "Sau khi tốt nghiệp cấp ba con sẽ đi tìm việc làm."
"Nói chuyện ngốc gì vậy?" Mẹ nói: "Thành tích của con tốt vậy, đương nhiên phải học đại học."
"Hả?" Tôi kinh ngạc.
"Nếu con không học tiếp, cha con nhất định sẽ trách mẹ."
"Nhưng mà..."
"Tĩnh Tuệ." Giọng nói của mẹ rất kiên định. "Mẹ nhất định sẽ giúp con học tiếp."
Sau mấy tháng khó nhọc, tôi rất may mắn trúng tuyển đại học.
Ngày tôi tới Đài Bắc học, mẹ giúp tôi chỉnh trang hành lý, dặn tôi phải tự chăm sóc bản thân.
Mẹ theo tôi tới ga tàu, tôi phải đi xe tới Cao Hùng rồi lại từ Cao Hùng đón tàu hỏa lên phía bắc.
"Áo này con mặc đã nhiều năm rồi, cũng cũ lắm rồi." Mẹ sờ sờ góc áo tôi.
"Tới Đài Bắc rồi nhớ mua thêm vài bộ quần áo, đừng tiếc tiền."
"Con vốn xinh đẹp sẵn rồi, mặc cái gì chẳng được." Tôi mỉm cười.
"Con bé ngốc này." Mẹ lấy từ trong ví ra một ít tiền, nhét vào tay tôi. " Con gái tuổi con nên mặc quần áo đẹp vào."
Tôi nhét tiền trở lại ví mẹ, nhưng mẹ vẫn cố đưa tôi, hai người cứ đưa đẩy nhau một lúc.
Tôi thuận thế nắm tay mẹ lại, không cho mẹ có cơ hội đưa tiền nữa.
Sau đó tôi và mẹ cứ nắm tay nhau, không hề nói gì, lặng lẽ chờ tàu.
"Mẹ." Sau khi tàu vào ga, tôi nói: "Con sẽ học thật tốt, mẹ cũng giữ gìn sức khỏe."
"Con đã lớn vậy rồi, lại sắp đi học đại học." Mẹ nói. "Cha con mà biết nhất định sẽ rất tự hào."
Tôi lên tàu, cất hành lý, chọn một chỗ cạnh cửa sổ, ngồi xuống.
Qua cửa sổ, tôi thấy mẹ vẫn đứng yên ở đó nhìn tôi, ánh mắt không nỡ xa rời.
Tàu chuyển động, tôi mỉm cười vẫy tay với mẹ.
Khoảnh khắc khi mẹ vừa biến mất trong tầm mắt, tôi rốt cuộc cũng không nhịn nổi, nước mắt chảy xuống ròng ròng.
Thân hình mẹ gầy yếu như vậy, không biết mấy năm nay đã trải qua những gì.
Khi tốt nghiệp đại học, Văn Hiền trở thành bạn trai tôi.
"Lúc rảnh nhớ mang bạn trai về nhà chơi đấy." Mẹ nói.
Văn Hiền mang tôi về nhà gặp bà nội anh, tôi vốn định sau đợt đó sẽ đến phiên tôi dẫn anh về nhà gặp mẹ.
Có điều, Văn Hiền sắp nhập ngũ rồi, tôi nghĩ chờ anh xuất ngũ rồi tính, vì vậy lại ngừng lại.
Lần đầu tiên tôi đưa anh về nhà gặp mẹ là sau khi anh xuất ngũ một tháng.
Mẹ dùng tiền nhờ người làm một bàn thức ăn rất phong phú, gọi cả em trai mới lên năm thứ ba đại học về.
Thậm chí còn mời mấy người chú bác dì cậu về.
"Chỉ là bạn trai thôi mà, sao lại làm như bàn mời con rể thế?" Dì tôi cười nói.
Trong bữa tiệc, Văn Hiền rất cẳng thẳng, dẫu sao bữa ăn này cũng như một đống trưởng bối giúp mẹ vợ kiểm tra con rể.
Cách làm cầu kỳ của mẹ khiến tôi dở khóc dở cười.
"Mẹ ơi." Tôi len lén hỏi mẹ. "Mẹ cảm thấy Văn Hiền ra sao?"
"Con thích là được." Mẹ trả lời. "Mẹ không ý kiến."
"Mẹ." Tôi rất muốn biết nhận xét của mẹ. "Mẹ nói một chút xem nào."
"Mẹ thực sự không có ý kiến." Mẹ nói: "Nếu con thích nó thì mẹ cũng thấy nó rất tốt."
Mãi cho tới giờ, mẹ chẳng bao giờ nói rõ về ưu điểm hay khuyết điểm của Văn Hiền.
Mẹ luôn giục tôi chóng lập gia đình, nhưng tôi với Văn Hiền quen nhau chín năm rồi mới kết hôn.
Ngày cưới, sáng sớm Văn Hiền đã lái xe tới nhà đón tôi.
Theo tập tục, tôi và Văn Hiền phải mặc lễ phục, quỳ lạy mẹ.
Hai đầu gối vừ