
Cháu nghĩ nếu hắn đã
gạt cháu, thì không chừng trong nhà hắn có thể còn có em bé khác bị gạt
.” Lý Bác thút thít nói nhỏ .
Hiện tại sắc trời vẫn còn sớm, nhân viên cảnh sát không biết hôm nay tội phạm có lẻn về nhà trốn không, nên trước tiên phái một nhóm người tới kiểm tra thôn họ Trương, rồi theo
lời diễn tả của Lý Bác vẽ ra chân dung của phạm nhân, dự tính dán ở trạm xe lửa và bến xe.
Sau khi Thạch Quý giết người thì ở bên ngoài
rất lâu mới dám lặng lẽ trở về nhà, hắn không biết, từ lúc hắn lẻn về
thôn họ Trương, người ta đã chú ý đến hắn.
Tứ Nương ôm đứa bé,
thừa dịp đêm tối hai vợ chồng đi ra ngoài. Đêm tháng tám gió thổi thật
nóng, thỉnh thoảng trong thôn có tiếng chó sủa vang lên, trong tay Thạch Quý cầm một cây gậy lớn, cảnh giác nhìn chung quanh.
Lúc này
không khí khẩn trương, khiến Hà Tiểu Vi vốn ngủ gật cũng tỉnh táo trở
lại, cô thấy hai người này lén lén lút lút, thì hồi hộp ở trong lòng.
Mà người đang theo dõi bọn hắn, thấy hai người họ đi đến chỗ trống, một
tay ra hiệu, tức thì đồng loạt có mấy người và một con chó chạy vào bao
vây, nhất thời trong lúc đó tiếng chó sủa, tiếng mọi người hô la ầm ỉ,
tiếng khóc của trẻ con, lập tức xen lẫn vào nhau, Thạch Quý nắm tay vợ
mình dùng sức chạy ra ngoài.
"Tứ Nương, ném đứa bé đi, nó cứ
khóc suốt, chúng ta không thể chạy thoát được." Thạch Quý vừa nói vừa
dùng một tay túm lấy đứa bé kéo vào trong ngực, tính ném đứa bé xuống
đất.
Trong khoảng thời gian Tứ Nương chăm sóc em bé, đã sớm nảy
sinh tình cảm, giờ phút này làm sao chịu được, cản Thạch Quý, "Thạch
Quý, anh mới giết người, hiện tại nếu ném đứa nhỏ này chết, thì anh lại
gánh thêm một mạng người, đưa nó cho em nhanh lên, em giấu nó thật kỹ."
Một tay Tứ Nương kéo đứa nhỏ trở về, để Thạch Quý đi trước, Thạch Quý thấy
người phía sau sắp đuổi tới, không nói nữa, nhanh chóng bỏ chạy, cũng
không rảnh quan tâm vợ mình sẽ ra sao.
Lúc này Hà Tiểu Vi không
dám khóc nữa, mới vừa rồi thật sự là dọa chết cô, nếu không phải Tứ
Nương ngăn cản, hôm nay cô không thể không đi gặp Diêm Vương.
Tứ Nương thấy Thạch Quý đi xa, xoay người hướng vào một con đường nhỏ, cô
ta gói thật kỹ đứa bé, hiện tại nó không khóc nữa, Tứ Nương thoáng yên
tâm, đi tới một nhà dân, ở trước cửa có đắp một đống rơm rạ, Tứ Nương
cắn răng một cái đặt đứa bé ở trong đống rơm, rồi lấy vài cọng rơm rạ
đắp kín cho nó, thì thầm nói nhỏ trong miệng: “Có thể sống sót hay không còn phải xem số của con.” Tứ Nương giấu kĩ đứa nhỏ, rồi bỏ chạy vào con đường nhỏ khác.
Đêm vẫn còn rất dài. Chu Hữu Thục và chồng
đi thăm cô con gái thứ ba của mình trở về, trời vừa tảng sáng hai vợ
chồng đã có mặt ở thôn, họ không biết tối hôm qua ở trong thôn biểu diễn tiết mục “Đêm khuya kinh hồn”, lúc vừa đến cửa thôn thì nghe được mọi
người đang nói về chuyện tối hôm qua.
“Hữu Thục, hôm qua bà không có ở nhà, thôn chúng ta vừa xuất hiện tội phạm giết người, tối hôm qua
mới bị cảnh sát bắt. Chính là cặp vợ chồng đã mướn phòng của nhà Vương
Tam. Chậc chậc……… Nhìn rõ là người thành phố, cuối cùng lại là tội phạm
giết người”.
Chu Hữu Thục hoảng sợ há to miệng, “Thật sao? Hôm
qua tôi tới nhà con gái, sáng hôm nay mới trở về, Chậc chậc………… thực là
tạo nghiệt chứng.”
Trần Đức Cương vỗ vỗ vai bà vợ, “Tôi đi về
trước, bữa giờ không biết gia súc ở nhà ra sao, bà muốn nghe những
chuyện này, thì sắp tới nghe cũng được.”
Ở nông thôn không có trò giải trí tiêu khiển nào, lần này xuất hiện chuyện như vậy, nên mỗi ngày người trong thôn đều nhắc tới, có người còn tận mắt thấy cặp vợ chồng
kia bị bắt, lập tức bị mọi người trong thôn bắt kể lại chi tiết chuyện
tối hôm đó, tức thời cảm giác tự hào tự nhiên tăng mạnh ở trong lòng.
Chu Hữu Thục cũng lo lắng cho gia súc ở nhà, nên không ở lại nghe người khác nói chuyện, bà đi theo chồng mình trở về nhà.
Chu Hữu Thục mở cửa ra, thì Trần Đức Cương vừa mới đi nhìn chuồng gia súc,
ông đếm số lượng, thấy không mất con nào, lúc này mới yên tâm. Ra khỏi
chuồng gia súc, ông bước vào nhà lấy lương thực ra ngoài cho súc vật ăn.
Chu Hữu Thục đi lấy vài bó cỏ khô để nhóm lửa, vừa vươn tay ra, thì chạm
phải cái gì đó, Chu Hữu Thục hoảng hốt, nhanh chóng gọi tên chồng. Trần
Đức Cương mới vừa nghe tiếng la, đã lập tức chạy đến.
"Bên trong. . . . . . Bên trong có gì lạ, còn nóng hầm hập, ông nhìn thử đi."
Trần Đức Cương biết vợ mình nhát gan, cười cười không để ý thò tay vào đống cỏ khô, “A…………”
Chu Hữu Thục thấy bên trong là một đứa con nít, vỗ vỗ ngực, thì thào trong
miệng nói: ”Đúng là cha mẹ không có lương tâm, lại vứt bỏ con mình
được.”
Trần Đức Cương khẩn trương ôm đứa bé lên, sờ sờ đầu của
nó, nóng đến bỏng tay, chắc là phát sốt rồi. Trần Đức Cương mau chóng ôm đứa bé đi vào nhà, xé bọc chăn bao lấy đứa nhỏ, nhìn thật kĩ, thì thấy
có tờ giấy ở bên cạnh đứa bé, Trần Đức Cương lấy ra nhìn, ở bên trong là ngày sinh nhật của đứa bé, Trần Đức Cương cất tờ giấy, nhìn đến đứa bé, thấy ngoài việc nó phát sốt ra, thì không có bị tàn tật gì, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải những năm này