
- Thôi hay để lúc khác đi anh Ba, anh
Hai chưa nguôi giận.
Nhưng Quân đã đẩy lưng em, buộc phải tiến:
- Em nhắm chịu đựng được sự nặng nề này trong bao lâu?
Ngọc Quí
thút thít:
- Em… không biết.
- Nếu em không dũng cảm lên thì anh
chẳng can thiệp đâu.
Bị trong thế “tiến thoái lưỡng nan” Ngọc Quí đành
để cho anh trai quyết định xử trí mọi vấn đề. Cô bé di động đôi chân lên phía
trước, đưa tay gõ cửa phòng thêm lần nữa. Tiếng “cộc… cộc…” chưa kịp dứt thì
Ngọc Quí đã nghe anh Quang mắng tới tấp:
- Làm ơn để cho tôi yên một
chút. Bộ trong nhà này không còn ai khác để chọc ghẹo nữa sao?
Như khi
trước Ngọc Quí sẽ đối đáp lại ngay, nhưng lúc này thi bao nhiêu sự tinh nghịch
hình như đã biến mất không còn tồn tại nơi cô bé. Ngọc Quí mếu máo nói:
- Anh Hai… em vào có được không?
Một sự yên lặng rất nặng nề kéo
dài tưởng chừng như không biết đến bao lâu nếu như Quân để Ngọc Quí cứ đứng mãi.
Cậu hối thúc liên tục:
- “Miệng nói, chân chạy”… đẩy mạnh cửa mà vào.
Anh Hai đâu có giỏi võ bằng em, lỡ bị “sút” trúng anh ở ngoài này sẽ bay lên
chụp lại.
Ngọc Quí thụt nhẹ vào bụng Quân một cái rồi hăng hái làm theo.
Tưởng Quang cài cửa bên trong nên cô bé dùng sức mình đẩy thật mạnh, nào ngờ
cánh cửa bật mở dễ dàng kéo theo Ngọc Quí mất đà té chúi nhủi nằm một đống giữa
phòng. Không có ai đỡ cô bé ngoài việc tự một mình phải lóc ngóc bò dậy, dù hai
ông anh trai đang có mặt chứng kiến. Chẳng dám khóc, Ngọc Quí giương đôi mắt đỏ
hoe lên nhìn Quang bắt gặp một chút sự thương hại của anh. Tuy nhiên, nét mặt
anh rất nghiêm:
- Lúc này mà vẫn còn thích quậy phá nữa sao?
Ngọc Quí khẽ cúi mặt lí nhí:
- Em đâu dám…
Quang chưa
thèm ban cho em gái sự tha thứ nên hất mặt:
- Sao ngoan ngoãn đột xuất
vậy?
- Bởi vì em… em đã biết lỗi của mình.
- Liệu ông trời có
sắp sập không đây? “Yêu tinh” mà thành “Phật” coi bộ cũng khó lắm.
Trong
lúc Ngọc Quí bối rối vì nghẹn họng thì Quân mới ra tay đỡ dùm:
- Anh Hai
bỏ qua cho công chúa nhà mình lần này đi mà. Tin chắc nhỏ sẽ không bao giờ tái
phạm.
Quang lia mắt nhìn Quân như thầm mắng: “Can chi đến nhà ngươi…”
thì nhận được tín hiệu xin tha thứ của thằng em. Cậu thay đổi thái độ và giọng
nói bớt căng hơn:
- Liệu nhà ngươi có dám đem đầu ra bảo đảm cho con nhỏ
ấy không?
Quân làm bộ run:
- Chà, cũng thấy ớn lắm đây. Không
biết cô em gái tui có biết thương tui không nữa?
Không nghĩ là anh đang
đùa, Ngọc Quí vội lên tiếng:
- Em thương anh Ba lắm!Anh Ba bảo lãnh cho
em đi!
Quân đưa tay sờ chiếc cổ của mình:
- Em phải hứa là không
để cho đầu anh bị rụng… thì anh mới dám… Bởi lúc này luật pháp rất nghiêm minh.
Chẳng cất công nghĩ ngợi lâu, Ngọc Quí ôm chân Quân lay lia lịa:
- Em hứa mà anh Ba!
Lúc này cơn giận của Quang cũng hạ xuống
được đôi phần nên cậu liếc mắt về Ngọc Quí buông lời trách:
- Anh không
ghét em như em nghĩ, mà phải nói là anh giận em thì đúng hơn. Ngọc Quí à… sao em
lại có thể…
Ngỡ là anh trai chỉ nhắc đến chuyện mình đã làm mất mặt
trong lần thăm viếng nên cô bé cười xí xóa:
- Em sẽ không truy cứu hắn
phải bồi thường gì hết. Em sẽ xin lỗi chị Huệ…
Nhưng nét mặt Quang không
vui mà vẫn tỏ vẻ nghiêm trọng:
- Việc ấy tính sau. Bây giờ anh chỉ muốn
nghe em kể những gì mà em đang muốn giấu.
Nỗi lo trong lòng Ngọc Quí
phình to theo cái nhìn chờ đợi của anh trai. Nhỏ ngó sang Quân rồi nói bằng
giọng muốn khóc:
- Em không có đủ can đảm để thuật lại nhiều lần. Anh Ba
giúp em đi.
Ðược sự động viên của cả hai anh trai, Ngọc Quí phải tự mình
tìm đến bệnh viện để xin lỗi Tuấn. Cô bé biết đây là một điều rất khó…nhưng muốn
nhận được sự tha thứ, Ngọc Quí buộc phải chấp hành mệnh lệnh thôi.
Sáng
nay, sau bữa điểm tâm chung, ai vào công việc nấy Ngọc Quí mới bắt đầu chuẩn bị.
Cô bé chọn một chiếc áo đầm màu trắng có nhiều ren thật xinh xắn khác với cá
tính thích mặc đồ bụi thường ngày. Chưa vừa lòng, Ngọc Quí còn rón rén sang
phòng mẹ lấy bộ đồ nghề trang điểm tự làm đẹp cho mình, nhưng vì không khéo tay
cô bé đã biến khuôn mặt thành “dị dạng”. Thằng Quyền từ đâu lò dò tới nhìn Ngọc
Quí trừng trừng rồi la hoảng:
- Á…ăn trộm vô nhà mình…
Thất kinh
Ngọc Quí vội kêu lớn:
- Ta đây chứ ăn trộm hồi nào. Bộ mắt nhà ngươi bị
quáng gà hay sao?
Nghe tiếng la của chị gái, thằng Quyền lõ mắt ngó hồi
lâu. Nó hở miệng ra chửi:
- “Bà” làm cái quái gì mà bữa nay giống đồng
bóng quá vậy. Lại soi kiếng mặt mình xem có giống ma nào không?
Bị em
chê, Ngọc Quí lướt nhẹ mắt qua kiếng kiểm tra lại:
- Ta trang điểm thế
này mà mi cho là xấu hả?
Thằng Quyền trề môi ra:
- Không xấu thì
đẹp với ai? Coi chừng ra đường bị công an thổi vì tội phản văn hóa đó!
Ngọc Quí làm mặt dữ:
- Hứ. Cái miệng của nhà ngươi giống như mấy
đứa bán trà đá rao hàng ở bến xe quá. Xấu đẹp mặc kệ ta, không cần ngươi phải
chú ý quan tâm.
- Nhưng “bà” là chị của tui.
- Thì có nhằm nhò
gì.
- Sao lại không? Ông bà nói: “Xấu thiếp hổ chàng”…bộ chị không nhớ
câu này hả?
Ngọc Quí cười chế nhạo: