Old school Easter eggs.
Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn

Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322265

Bình chọn: 7.00/10/226 lượt.

thấy choáng với tốc độ những việc đang diễn ra, thế nên, sau đó bất kể Lý Túc nói cái gì bà cũng “tốt” được”. Cứ như thế, Lý Túc cướp con gái nhà lành dễ như trở bàn tay.

Kết quả hôm nay thật tốt, Lý Túc hài lòng nắm tay Nguỵ Mễ Miễn dắt về.

***

Tin tức cứ như thế trong nhà truyền đến truyền đi, từ người giúp việc đến bác quản gia, rồi lại từ bác quản gia đến ông bà chủ, cuối cùng, sau khi tám chuyện trên trời dưới đất, mẹ Dương báo lại cho cậu con trai độc thân luôn nhốt mình ở công ty – Dương Tuấn Văn.

“Mẹ, mẹ nói cái gì?”

Dương Tuấn Văn không hiểu, bọn họ là làm cùng làm chung trong một công ty, tại sao ngay cả tiềng gió anh cũng không nghe được?

“Không thể nào! Vào công ty chưa bao lâu, bọn họ đã muốn kết hôn?”

“Nhìn con kìa, sao lại kích động thế chứ, Mễ Miễn nhà dì Nguỵ cũng đã đến tuổi , mới là bạn trai đầu tiên, muốn tiến đến hôn nhân cũng là chuyện thường tình thôi mà.”

Hừ, tới gặp mẹ vợ, kí định ước, thể hiện tâm ý.

Dương Tuấn Văn thực sự không muốn tiếp nhận cái thực tế chết tiệt này. Anh ta chỉ hận không thể đem đầu của Lý Túc ngắt đi, kéo Mễ Thỏ trở về bên mình.

Con thỏ nhỏ đần độn kia rõ ràng là từ trước đến giờ chỉ là đồ chơi của một mình hắn, từ nhỏ đã là như vậy, làm thế nào mà hắn chỉ không chú ý một chút con thỏ đã đổi chủ?

Dương Tuấn Văn nổi trận lôi đình.

Mặt khác, Dương trạch có mối liện hệ chặt chẽ với Uông trạch, thế nên Uông trạch cũng vô tình mà biết được chuyện này.

Chủ yếu là bởi vì, đứa con mang dòng họ này nhưng thực chất lại là máu mủ của dòng họ khác, ở trong mắt người lớn, họ e là dòng họ biến dời, loạn luân máu mủ thì làm thế nào?

“Nguỵ gia chỉ còn lại hai mẹ con họ, muốn cháu trai mang họ mình cũng là điều hợp tình hợp lý.”

“Vạn nhất con trai họ Nguỵ yêu con gái họ Lý thì làm sao, không cầm giấy tờ ra ngoài thì làm sao mà biết họ là anh chị em cơ chứ?”

“Ôi chao, ông già, ông lo xa quá rồi đấy!” mẹ Uông che miệng cười, “Chuyện của Nguỵ gia, thì Uông gia chúng ta liên quan gì chứ, chỉ là tán gẫu thôi mà, dù sao con giá nhà chúng ta với con trai Dương gia không xảy ra chuyện này là được rồi.”

Uông Thục Kỳ và Dương Tuấn Văn là thanh mai trúc mã chân chính, trong mắt những người thế hệ trước bọn họ chỉ còn thiếu một cái lễ thành hôn nữa mà thôi.

Uông Thục Kỳ dịu dàng ngồi một bên ăn bánh ngọt, rất thông minh im lặng nghe cái đềtài này, không đưa ra bất kì phán xét cũng như đánh giá nào, tránh để ba Uông càu nhàu, tranh cãi.

Nhưng trong lòng, cô thực sự không chịu được, có cái gì cứ nghẹn nghẹn nơi cổ, khiến cho cí bánh ngọt ra không được mà vào cũng không xong, buồn bực trong lòng càng tăng thêm.

Dám dụ dỗ vị hôn phu của cô, bây giờ còn dây dưa không chịu dứt…

Nguỵ Mễ Miễn là một người phụ nữ thấp kém, trái ôm phải ẵm còn giả vờ ngây thơ.

Chiếc nĩa nhỏ nhẹ nhàng cắt xuống một nhát lại một nhát, cuối cùng cũng làm cho cái bánh ngọt chia thành những miếng cực nhỏ (gần nát bét rồi đấy ạ), sau đó Uông Thục Kỳ dùng nĩa cắm xuống, nghiến răng nhai bánh ngọt tựa hồ cô nghĩ rằng mình đang nhai Nguỵ Mễ Miễn, một miếng nhỏ thêm một miếng nhỏ nữa đi từ từ vào miệng Uông Thục Kỳ.

Cô hy vọng kết quả của Nguỵ Mễ Miễn cũng như cái bánh ngọt đã nát này.

Sau ngày ấy, Nguỵ Mễ Miễn từ sáng đến tối đều dính lấy cô, cô thực sự đã bị Lý Túc bao vây mất rồi.

Lý Túc vẫn bộn bề công việc như cũ, hoặc là đi sớm về trễ, không thì cũng ngủ rất trễ, nhưng không hề có việc anh ở luôn bên ngoài không về, cơ mà không tới ngày nghỉ thì sẽ không thấy được Lý Túc ở trong phòng, giống như nơi này của anh chỉ để tắm và ngủ.

Nhưng khi Nguỵ Mễ Miễn rời giiường, lúc nào cũng thấy một tờ giấy được dán trên tủ lạnh, bên trong tủ lạnh là những thức ăn Lý Túc chuẩn bị sẵn, Nguỵ Mễ Miễn thích ăn nhiều nấm, Nguỵ Mễ Miễn thích uống nước ép trái cây, Nguỵ Mễ Miễn thích ăn cơm hơn tất cả, Nguỵ Mễ Miễn thích ăn cá nguội, Nguỵ Mễ Miễn thích buổi điểm tâm có cái này cái kia đủ dinh dưỡng lại đầy mĩ vị.

Cơm trưa được đưa trực tiếp tới công ty, ngoại trừ phần ăn của Mễ Miễn, còn đưa thêm vài phần tới, gọi là hối lộ miệng của bọn họ trước.

Thế là cả phòng quan hệ xã hội đều nghiêng về - một bên ủng hộ Lý Túc.

Bữa ăn tối, thỉnh thoảng Nguỵ Mễ Miễn sẽ đi bộ đến quán ăn, có lúc sẽ gặp được Lý Túc trong phòng bếp, hoặc đang bận rộn giao thiệp,có lúc sẽ không gặp, bởi vì anh còn có việc ở phòng nghiệp vụ.

Nhưng bất kể có gặp Lý Túc hay không, Nguỵ Mễ Miễn cũng bị đám nhân viên quán ăn nhiệt tình lôi kéo, hoặc là thử món ăn mới, hoặc là tách một bàn bên ngoài cho Mễ Miễn ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Nguỵ Mễ Miễn vội vàng giúp mọi người rửa chén, dọn bàn hoặc quét dọn, vừa không quấy nhiễu phòng bếp, cũng không đụng đến quầy thu ngân, lại có thể giúp mọi người chút công sức.

Vì bị hối lộ thức ăn thế nên, phòng quan hệ xã hội thất thủ, lại kéo theo phòng nghiệp vụ thất thủ, sau đó đến lão tổng của công ty, trong một tháng ngày nào cũng được vui vẻ mà ăn đồ ăn ngon, món nào trong thực đơn cũng bị ông chỉ điểm ăn tất, sau khi thoả mãn mới lấy danh nghĩa của công ty ký hợp đồng, sau này nhân viên công ty giải trí N