
n ,đột nhiên hắn lên
tiếng khiến nó hơi lúng túng .
- Nhìn đủ chưa ?
- Ờ ,xin lỗi .- nói rồi nó
vội đi đến nơi để hộp cứu thương ,nhìn quanh tìm thầy y tế nhưng chẳng thấy đâu
thì tiếng hắn lại vang lên
- Thầy đi ra ngoài rồi ,cô tìm thầy làm gì ?-
miệng vẫn nói nhưng mắt không hề mở ra lấy một lần ,mà cần gì mở mắt hắn cũng
biết người trước mặt mình là nó rồi .
Không đáp lại lời hắn nó chỉ im lặng
,dùng một ít gòn thấm tí oxi đặt lên vết thương nhằm sát trùng vết thương, mùi
oxi già bay khắp nơi trong căn phòng khiến nó càng khó chịu hơn , vô tình làm
rơi hộp thuốc xuống đất ,vội vàng cúi xuống nhặt ,một tay đặt trên vết thương
,một tay nhặt thuốc .Miệng không ngừng lẩm nhẩm gì đó khiến cho hắn phải mở mắt
nhìn nó mà lên tiếng với vẻ bực dọc
- cô làm cái quái gì thế ,im chút không
được à . – tiếng hắn quát lớn khiến nó có chút giật mình nhưng lại quay về với
vẽ băng lãnh vốn có .
- xin lỗi !
Cả không gian bao trùm lấy mọi thứ ,chỉ có tiếng thở dài của hắn ,hơi thở yếu
dần của nó ,yếu dần như không còn chút sức lực ,nếu biết vào đây ngồi chờ đợi
thế này thì nó đã về nhà cho bà quản gia gọi bác sĩ băng vết thương lại còn
nhanh hơn là ngồi chờ đợi như thế này . Định đứng dậy thì từ cửa có tiếng của
vài người bước vào .
- Thiếu gia thuốc đây ,xin lỗi vì tôi và Dương đi mua
chút thuốc nên về …. – Bảo chưa nói hết câu thì thấy thuốc vươn khắp sàn cứ nghĩ
là thiếu gia vứt chứ thì cậu đã ngạc nhiên khi thấy nó ngồi gần giường hắn với
gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống ,hình như tay còn dính máu nữa . Riêng dương
thì vẫn nhìn đóng thuốc vừa mới xếp gọn lại do lúc sáng thiếu gia vứt mà giờ lại
như cũ . Thấy thằng bạn không phản ứng gì ,Bảo liến thục cùi chõ vào bụng dương
khiến cậu ngậm nguyên cục tức không biết trút vào đâu vì thiếu gia đang ở đây
nên không được làm ồn ,nhưng miệng vẫn không ngừng mắng Bảo
- Thằng kia
,không biết đau à mà mày làm gì vậy .
Bảo không nói gì chỉ đưa tay chỉ về
phía nó đang ngồi ,lúc này cậu mới để ý là có người lạ ,nhanh chống lấy lại vẻ
nghiêm chỉnh ,Dương đi đến chổ nó nhẹ giọng hỏi
- sao thế ,bị thương ở đâu à
. Nó Không nói gì chỉ ngước lên nhìn Dương ,gương mặt hồng hào nay lại trắng bệt
đến tội , đôi mắt xàm tro sâu như một cái giếng không đáy cứ thu hút anh nhìn
của người khác ,khiến cho người ta luôn chú tâm vào đôi mắt đó . Hồi lâu nó lên
tiếng sao khi xem xét Dương
- ở đầu .- miệng vừa dứt lời thì tay nó vén tóc lên sau mái tóc ấy là một
miếng gạt được dán rất tĩ mĩ ,màu trắng của gạt nay chuyển sang màu đỏ thẩm của
máu .
Bắt tay vào công việc ,đưa mắt nhìn hắn ta rồi lại tháo băng trên trán
nó ra ,vết thương tuy không sâu nhưng lại rách miệng , máu đã không còn chảy nữa
nhưng vẫn thấm ướt lớp gạt mà nó vừa đặt lên trán trong lúc chờ đợi . Dương nhìn
vết thương nó rồi lên tiếng
- Em bị thương sao ,vết thương cũ chưa lành . Giờ
thêm vết thương này nữa ,em vừa đi đánh lộn về à
Nghe đến đây đột nhiên hắn
mở mắt nhìn nó , máu tuy đã cầm nhưng vẫn chảy .Nó im lâng hồi lâu rồi lại lên
tiếng
- Bị ăn ly vào đầu thôi .- vẫn thái độ bình thản đáp chuyện với thầy y
tế ,nó đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ ,nơi những ánh nắng vẫn tranh đua nhau rọi vào
cửa sổ . Băng vết thương xong nó định đi nhưng hơi choáng nên đành ở lại .Mọi
người điều đi ra ngoài hết chỉ còn nó và hắn
- xin lỗi – tiếng nói nhẹ nhàng
vang lên từ phía giường .
Không gian như lắng động chỉ có tiếng thở ,thời gian như ngừng trôi ,mọi hoạt
động như dừng lại khi người đằng giường lên tiếng ,giọng nói trầm ấm vang lên
khiến cho người ta mê mãn ,thêm vẽ đẹp lạnh lùng lãng tử cuốn hút càng khiến cho
bao cô gái lao đầu vào dù họ biết rằng chẳng có kết cục gì cả . Nó hơi bất ngờ
trước câu nói của hắn nhưng vẻ ngạc nhiên ấy nhanh chống biến mất mà thay vào đó
là sự lãnh khốc ,lạnh lùng vốn có ,Nó cất tiếng ,giọng nói lạnh pha chút ấm áp
vang lên làm cho không gian bị hắn làm dừng lại thì bất đầu hoạt động ,thời gian
trôi nhanh hơn mọi vật bắt đầu trở về trạng thái ban đầu
- Không biết Dương
thiếu gia khách sáo từ khi nào vậy ?- câu nói lạnh hơn cả băng nhưng lại khiến
cho hắn có cảm giác ấm áp vô cùng .
- Dương thiếu gia ,nghe sao mà xa cách
quá vậy ,cứ gọi tôi là Định vỹ .
- Được thôi ,vậy Định vỹ thiếu gia có chuyện
gì cần nói sao ?- ánh mắt nó nhìn thẳng vào hắn khiến cho hắn có đôi chút lúng
túng
- Tôi không có chuyện gì nói với cô cả ,chỉ là .. mà vết thương ở trán
cô ..cho tôi xin lỗi .- hắn nói giọng nhẹ nhàng như thôi mien con người ta nhưng
với nó thì giọng nói ấy lại hoàn toàn miễn dịch
- Vỹ thiếu gia không cần phải
khách sáo , chỉ là cậu giúp tôi một việc thì xem như không ai nợ ai . – câu nói
của nó làm hắn hơi bất ngờ ,người lắm tiền nhiều của ,cầm quyền của một gia tộc
lớn mà lại nhờ vả hắn sao thật buồn cười , hay đối nó hắn chỉ là con rối muốn
cầm thì cầm muốn ném thì ném sao .Nếu như suy nghĩ của nó là thế thì hắn phải
đồng ý trò vui này thôi . ,dù trong lòng hắn hình như đã có chỗ dành cho nó rồi
nhưng đâu có nghĩa là hắn nhất thi