
ôm nó vào lòng
mà ru ngủ thôi . Cảm nhận được có tia nhìn mình ,nó mở mắt đập ngay vào mắt là
hình ảnh của hắn khiến nó vốn khó chịu nay lại khó chịu hơn .
- chuyện gì ? –
giọng điệu chẳng có gì là tôn trọng người khác của nó vang lên
- Xin lỗi ! –
Hắn chẳng biết mình đang nói gì nữa ,vừa rồi định dạy cho nó một bài học vậy mà
giờ lại xin lỗi
- không cần ,tôi không phải người nhỏ mọn ,nếu không có việc
gì thì anh đi giùm cho .
- từ khi nào chỗ của tôi thành chỗ của cô vậy ?
-
Nếu anh không đi thì tôi đi . – nó lờ câu hỏi của hắn
- tôi có chuyện muốn
nói ,nên cô phải ở lại đây nghe tôi nói xong rồi muốn đi đâu thì đi .
- Nói
đi . – nó vẫn giữ nguyên tư thế nắm lúc nãy ,đôi mắt khép hờ lại .
- tại sao
cô không tham gia .
- không thích
-Nhưng đó là cơ hội tốt để cô trả thù
Ngọc gia linh ,sao cô không làm .
- cô ta chưa bao giờ thắng được tôi cả ,chỉ
là toi6 muốn cho cô ta và Nhã anh của anh đứng trên bục vinh quang của những kẻ
chiến thắng trước đi rồi hãy đưa họ xuống dưới bùn sâu mới thích .
- cô nhất
thiết phải làm vậy sao .
- Không ? nhưng tôi cũng không buông tha cho họ dễ
dàng như vậy .
- Tuỳ cô .
- xong rồi chứ vậy tôi đi trước anh ở đây đi
.
- khoan đã cô đi với tôi đến nơi này được không coi như là tôi xin lỗi cô
luôn .
Nó nhìn hắn nghi hoặc ,khiến hắn không biết mình vừa nói gì sai à lật
đật sửa chửa ngay lập tức .Nhìn bộ dạng của hắn khiến nó không khỏi buồn cười
.
- Đừng hiểu lầm chỉ là bồi thường thiệt hại cho cô thôi
- Được thôi ,dù
sao cũng rảnh rỗi .
Nó cùng hắn hai người bước đi cùng nhau mỗi người một suy nghĩ .
Đến bên chiếc Galmer Arbitrage GT cực khủng màu đen xám ra khỏi trường
.Ngồi trong xe ,không khí im lặng đến ngạt thở ,muốn mở miệng cũng
không biết nói gì. Đột nhiên hắn tăng tốc ,chiếc xe lao nhanh trên đường
đầy người qua lại .Ai cũng khiếp vía khi thấy chiếc xe ấy không chỉ
với vẻ đẹp bề ngoài của nó mà còn cả về công suất ,vận tốc chạy
như muốn cướp đi mạng sống của người khác . Những tưởng hắn tăng tốc
chạy như thế nó sẽ thấy sợ mà lên tiếng nhưng hắn lầm mất rồi ,nó
là ai chứ là công chúa của tập đoàn lớn ,là người chưa bao giờ nói
ra từ sợ ,chưa có việc gì không làm cả . hắn sau một hồi tự kỷ đấu
tranh tư tưởng thì giảm tốc độ lại nhẹ giọng nói .
- balô cô đựng
gì mà nhìn nhẹ thế .
- Đồ . – nó kiệm lời đến mức khiến hắn khó
chịu
- Ai không biết là cô đựng đồ nhưng đựng gì trong đó đấy ,mà
cô thích im lặng lắm hả . – hắn đáp trả câu nói của nó một cách khó
chịu hiện ra trên mặt .
- Máy tính và tôi thích sự im lặng thì sao
?
- dài hơn được vài từ .- hắn nói vẽ chăm chọc nó .
-
………………..
Cuộc nói chuyện dừng lại tại đó khi chiếc xe dừng trước một cửa
hàng kem lớn nhất nhì trong thành phố . Hằng ngày không biết có bao
nhiêu lượt người ra vào và quán chưa bao giờ có dưới 20 vị khách . Nó
xuống xe nhưng không biết hắn dẫn mình đến đây làm gì định hỏi nhưng
rồi lại thôi . Theo hắn vào trong ,nó nhìn kĩ thì thấy Miu và Bảo
đang ngồi cạnh bàn gần cửa sổ . Bước theo cùng hắn ,theo sau là bao
cái nhìn người con trai vừa bước vào rồi lại ném nhìn muốn cháy áo
cháy thịt dành cho nó khi đi phía sau hắn . Một bãi chiến trường đầy
ly kem trên bàn khiến nó giật mình không lẽ một mình Bảo ăn hết đống
kem đó trong khi mặt Miu cứ như mếu vậy . Bảo nhìn hắn rồi lại nhìn
nó cười trừ lên tiếng giải thích .
- Thiếu gia thật có sức công
phá đấy ,cậu vừa la có một cái mà tôi phải tốn bao nhiêu là kem mới
dỗ nín được cái con chuột nhắt này đấy .
Nó tròn mắt nhìn Miu ,một mình nhỏ ăn hết mấy chục ly kem mà mặt
vẫn còn mếu ,trong khi đó nguời ta chỉ cần ăn vài ly là muốn ăn không
nổi nữa rồi . Nó ngồi xuống kế bên là hắn . Khoác tay gọi bồi bàn
,nhanh tức khắc anh bồi bàn chạy ra ngay .
- Dọn đóng trên bàn đi
,đem ra một ly dâu ,một ly bạc hà .
- Vâng ,thiếu gia chờ một tý
.
- Dâu ,anh gọi cho ai đấy . – nó hỏi vẻ ngây thơ .
- cho cô chứ
không lẽ cho tôi .- hắn cố gắng lắm mới không cười thành tiếng trước
gương mặt của nó
- Tôi không ăn kem .
- tại sao ? – hắn nhìn nó dò
xét chẳng phải con gái ai cũng thích kem sao ,đặc biệt thích kem dâu
nữa là đằng khác nhưng nó lại không thích kem đúng là khác người
.
- Tôi không ăn được ,mà anh không cần gọi đồ cho tôi đâu khi nào cần
tôi sẽ gọi .
Nói xong nó lôi trong balô ra một chiếc laptop mà trắng trong rất bắt
mắt. Bấm trên đó là một hàng chữ số dài ngoằn nghèo làm cho ai nhìn
vào lần đầu cũng chẳng biết là kí hiệu . Mở máy lên là một tệp tin
mới mà hình như là một file hình thì phải . Nhấn open mở lên là hình
của nó với gương mặt thật nhưng chỉ có nó thấy vì nó đã cách xa
hắn rồi mới mở máy lên .Là hình anh hai nó chụp lúc nó về Anh quốc
. Nhìn nụ cười trên môi nó trong hình bất chợt khẽ nở nụ cười . Đóng
máy lại ,cài đặt mật mả xong nó đi vào nhà vệ sinh . Một lúc sao
,anh bồi bàn lúc nãy mang kem ra .
- Đây là kem của thiếu gia ,còn
đây là nước mà vị tiểu thư kia cần . – bồi bàn đặt hai ly kem xuống
cùng ly nước khoáng mà nó yêu cầu lúc đi qua quầy gần