
ủa hắn, hắn di động ma sát vách tường non chặc trất, làm cho cô cảm thấy đau .
“Không nên cử động. . . . . .” Cô lắc đầu than nhẹ, nước mắt tí tách rơi xuống, trong lòng càng thêm bối rối, người ta nói trong mộng chắc là không biết đau,còn cô thì rất đau nha. . . . .
Trong phút chốc, cô tỉnh rượu.
Thấy trong mắt cô khiếp sợ, Phương Nhĩ Kiệt chau lên lông mày,đưa lưỡi liếm đi nước mắt trên mặt cô.”Đã tỉnh sao?” Hắn dịu dàng hỏi, mà phía dưới thế công cũng không dừng lại, phái nam lui tới cửa huyệt,lại đột nhiên xuyên vào.
“Không. . . . . .” Uông Ngữ Mạt lắc đầu, đầu ngón tay thật chặc bấm vàođầu vai hắn, thân thể mềm mại bởi vì hắn tiến vào mà run rẩy, đau đớn làm cho sắc mặt cô trắng bệch.”Không. . . . . . A!”
Hắn cũng không để ý tới lời của cô, phái nam nóng rực không ngừng qua lại ra vào, tia máu màu hồng hỗn hợp ở hoa lộ, đi theo hắn đưa đẩy mà chảy đầy bắp đùi nhỏ.
“Thật đau như vậy không?” Hắn nhẹ mút lấy môi dưới của cô, không đểcho hàm răng tiếp tục làm nhục môi mềm.”Thật ra thì không có đau nhưvậy nha?”
Cô đã sớm thừa nhận hắn, đầu lưỡi trượt vào miệng hơi thở đầy mùi đàn hương, vừa thối lui khỏi, lại tiến vào thật chậm, liếm xuống phấn lưỡi sau đó rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn.
Mà phía dưới dục vọng cũng chậm dần, cùng đầu lưỡi lấy đồng dạng tiết tấu ở trong miệng nhỏ qua lại ra vào, trêu chọc tình dục cô.
“A. . . . . .” Thân thể run rẩy, căng thẳng bởi vì động tác của hắn mà hiện mở một loại tê dại người,cô không biết thế nào, tròng mắt lộ ra bối rối, còn có một chút nhàn nhạt mê loạn.
“Ngoan, thả lỏng. . . . . .” Hắn dụ dỗ cô, đầu lưỡi liếm qua phấn lưỡi, lại muốn lui, nhưng cái lưỡi cô không nhịn được chủ động cuốn lấy hắn.
Tròng mắt đen nở một nụ cười, hắn không phản kháng, cho dù cái lưỡi sợ hãi triền mút, mà hắn cũng phối hợp liếm chất ngọt trong cái miệng nhỏ nhắn.
Cảm giác được thân thể xinh đẹp mềm mại, chặc trất xài vách tường cũng bắt đầu vui vẻ phun ra nuốt vào hắn, hẹp mông chuyển động,hắn lại dùng lực tiến vào, đâm sâu trong hoa tâm.
“A a. . . . . .” Uông Ngữ Mạt cong lên thân thể, thân thể bởi vì hắn thô lỗmà đau , nhưng là trong đau đớn rồi lại có một loại tê dại không nói ra lời, hỗn hợp có đau đớn làm cho cô run rẩy không dứt.
“Anh Phương. . . . . .” Cô không nhìn thấy hắn, lời lẽ bị cái miệng của hắn cắn nuốt, cô niếm mùi vị chủa hắn trong miệng mùi vị, mà chỗ kín thì thừa nhận của hắn cuồng liệt đưa đẩy.
Đây không phải là mộng,cô biết rồi. . . . . . Tuy nhiên nó thật giống như dừng lại
không được, đầu ngón tay thật chặc bấm vai hắn, mông cô bị bàn tay to
khấu chặt, ngón tay dùng sức nhéo thịt ở mông, nhiệt thiết khổng lồ
xuyên qua cô, đau đớn hóa thành vui thích làm cho người ta run rẩy, biết rõ không nên, nhưng cô bắt đầu hưởng thụ.
Mới nếm thử ham muốn xa lạ,cô vừa sợ vừa loạn , thân thể chỉ có thể theo hắn lắc lư , phái nam to lớn ra vào ma
sát qua xài thịt, quấy ra tiếng vang cảm thấy thẹn.
Cô nghe được thanh âm phóng đãng, nghe
được cô thở gấp, nghe được đầu lưỡi của cô và hắn dây dưa lẫn nhau tạo
ra tiếng vang,cô hẳn là cảm thấy cảm thấy rất thẹn, vừa vặn nhưng lại
càng hưng phấn, eo nhỏ nhắn động lên, cô bối rối nhìn xuống hắn, không
hiểu mình tại sao có lần này.
“Anh Phương. . . . . .” Cô thở khẽ, sợ hãi gọi hắn.
“Gì?” Hắn đáp lại, nhẹ mút lấy môi dưới
nở nang, bàn tay đột nhiên đi lên phía trước, kéo lấy nụ hoa sưng tấy
trước miệng, bừa bãi thay đổi.
Mà động tác của hắn thì rước lấy cái
miệng nhỏ nhắn phun ra ngâm nga kiều mỵ, xài thịt nhất thời càng chặt,
dùng sức hút chặt nhiệt thiết phái nam.
Cô rất chặt làm cho hắn thiếu chút nữa
thất khống, mông hẹp không cam lòng yếu thế đụng mạnh vào hoa tâm, vuốt
ve mỗi một chỗ mềm mại trong hoa huyệt.
“Không aa. . . . . .” Cô lắc đầu, trong miệng hô không nên lời, gò ngực ngược lại cao hơn.
Cử động của cô làm cho hắn thấp giọng cười, bàn tay dùng sức vỗ gò ngực một cái.
“A!” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, xài vách
tường bởi vì đau đớn mà buộc chặc, làm cho người đàn ông thiếu chút nữa
trước thời gian tước vũ khí.
Phương Nhĩ Kiệt cau mày nhịn xuống vọng
động, nhưng đâm vào càng kịch liệt hơn, giống như là muốn trừng phạt cô, ngón tay dùng sức nhéo nụ hoa.
“Không nên. . . . . . Đau . . . . . .” Cô khóc ròng.
“Chỉ có đau thôi sao?” Hắn khẽ cắn lênh
vai, ngón tay dùng sức ở cánh hoa, mà bàn tay sớm bị ái dịch quấy ra
nhuộm đầy.”Như vậy. . . . . . Rất thoải mái sao?”
Hắn giương con ngươi nhìn cô, không ngoài ý đã thấy vẻ mặt xấu hổ của cô.
Lần đầu tiên nghe được lời tà ác như
vậy, Uông Ngữ Mạt căn bản nói không ra lời, chỉ có thể cảm thấy thẹn
nhìn hắn, hàm răng lần nữa cắn xuống môi dưới.
“Đừng cắn.” Không thể để cô tiếp tục ngược đãi môi mềm, Phương Nhĩ Kiệt ngẩng đầu hôn cô.”Môi xinh đẹp cũng bị em cắn nát.”
Đầu lưỡi liếm lên, tròng mắt đen sáng bóng làm cho ngực cô dồn dập. Mà hắn nghe thấy được.
“Tim của em đập thật là nhanh.” Bàn tay
bắt được một bên ngực mềm, bàm tay thon dài xoa bóp ôm trọn nhũ thịt,
cúi đầu há miệng ngậm nhụy hoa.
“Ừm. . . . . .” Cảm giác được miệng hắn
nóng