
o cô có chút không thở nổi.
Ô. . . . . . Cô nhất định phải xin lỗi Thanh Lê Kha, cô đã vượt tường a!
Phương Nhĩ Kiệt nhìn chằm chằm cô, cẩn thận hỏi rõ ràng.”Ý của em là
chuyện tối hôm qua chúng ta lên giường coi như không có xảy ra sao?”
“Ừ!” Uông Ngữ Mạt gật đầu.
Thấy cô gật đầu, Phương Nhĩ Kiệt mày nhíu lại càng chặc hơn.
Rất tốt, lời của cô ngoài ý liệu của hắn, nhưng vô cùng phù hợp nhu
cầu của hắn, cái này giúp hắn không cần phiền não xử lý nên làm thế nào, bởi vì cô đã trước hết nghĩ tốt lắm, chủ động giúp hắn giải quyết một
cái phiền phức.
Có thể tưởng tượng là như vậy,nhưng mày vẫn nhăn lại làm sao cũng không giải được.
Nhìn chằm chằm cô đang cúi đầu xuống, trong lòng của Phương Nhĩ Kiệt
có loại cảm giác khác thường nói không ra lời, hắn không nghĩ tới nàng
sẽ nói ra như vậy,việc này và cá tính đơn thuần tuyệt không tương xứng.
Rồi hãy nói,cô không phải là thích hắn sao? Vậy tại sao. . . . . .
Phương Nhĩ Kiệt thiếu chút nữa muốn mở miệng hỏi cô tại sao, nhưng mở miệng trước rồi lại ngừng lời nói, hắn hỏi tại sao? Lời của cô nói
không phải là hắn muốn sao?
Hẳn là lòng tự ái nam nhân quấy phá, dĩ vãng lời nói này cũng là hắn
nói đối với người phụ nữ khác, đây là lần đầu tiên có phụ nữ nói với hắn như thế, hơn nữa còn là trong miệng Uông Ngữ Mạt nói ra, cho nên hắn
mới có thể không thể tiếp nhận. . . . . .
Mặc dù cúi đầu, nhưng Uông Ngữ Mạt vẫn cảm giác được tầm mắt bức
người của Phương Nhĩ Kiệt, cô không khỏi hoảng loạn lên, “Em, em đi tắm
trước.” Ôm chăn bông,cô từ từ bò xuống giường, chịu đựng đau , bước
nhanh vào phòng tắm, né tránh ánh mắt của hắn.
Khi tới cửa,cô lập tức đóng cửa chậm rãi ngồi xuống.
“Trời ơi. . . . . .” Nghĩ đến lời mới vừa nói,cô cúi đầu rên rỉ,
khuôn mặt nhỏ nhắn phiền não nhăn chung một chỗ. Nói là nói như vậy, cô
làm sao có thể thật làm như không có xảy ra?
Cô cúi đầu nhìn mình, trên người tất cả dấu vết đều là hắn lưu lại,
cô nhìn những vết hồng tim đập loạn nhịp, gương mặt hồng đến giống như
có thể nhỏ ra huyết. Cô thậm chí thấy giữa hai chân vết cắn, ngón tay
không nhịn được đụng vào, thân thể nóng lên, làm cho cô hoảng hốt toan
tính.
Nụ hôn của hắn, hắn thở dốc, hắn cuồng liệt ra vào thân thể cô. . . . . . Uông Ngữ Mạt không khỏi run rẩy, cả người có chút tê dại. . . . .
“A. . . . . .” Cô mắc cở đem mặt vùi vào đầu gối.
Cô làm sao có thể quên được nha . . . . . .
…………..
Tiểu nha đầu rõ ràng muốn trốn hắn.
Cùng ở một dưới mái hiên,cô lại đang làm công việc chỗ của hắn, có
thể trốn được đi đâu? Nhưng cô thật đúng là tránh né, hơn nữa lẫn mất
rất rõ ràng.
Buổi sáng, hắn xuống lầu nhìn qua trên bàn là bữa ăn sáng đơn giản,
bên cạnh còn kẹp tờ giấy, nói cô đi giúp đỡ Trấn Trường kia, hôm nay sẽ
không trở về phòng khám bệnh.
OK! Hắn nhún vai, lơ đễnh.
Buổi tối, hắn nấu bữa ăn tối, nghe được tiếng cửa mở, quay đầu còn
chưa nói một câu nói, Uông Ngữ Mạt đã dồn dập mở miệng, nói cô ở nhà
Trấn Trường ăn no, cô mệt mỏi muốn đi tắm rồi ngủ sớm.
Nói cho hết lời, người liền vội vã chạy lên lầu, đầu nhỏ vẫn buông xuống , hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn nhíu mày, nhìn thời gian, không tới tám giờ, sớm như vậy mà muốn ngủ?
Mà tình hình này, kéo dài ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư.
Cầm lấy tờ giấy trên bàn ăn, Phương Nhĩ Kiệt miễn cưỡng khiêu mi,
không tệ, hôm nay có sáng ý, không phải đi Trấn Trường nửa, mà là đi ra
tiệm bán hoa giúp đỡ. Để tờ giấy xuống, hắn nhìn bữa ăn sáng trên bàn.
Bánh nướng và sửa tươi, ngay cả trứng chần nước sôi cũng không có,
bởi vì nha đầu kia ngay cả trứng cũng sẽ không chiên, mà hắn cứ như vậy
ăn bánh và sửa tươi suốt ba ngày.
Cầm lấy bánh, phía trên vẫn còn ấm, xem ra nha đầu kia sớm đoán ra
khi nào hắn xuống lầu, khi hắn xuống lầu liền vội vàng ra cửa.
Ở trên lầu , hắn đã nghe thấy tiếng động cô bối rối ra cửa,hắn từ cửa sổ đi xuống nhìn, nhìn dáng vẻ cô ra cửa.
Dĩ nhiên, cũng đã thấy cô quay đầu lại nhìn cửa đóng lại, thở dài
nặng nề, sau đó cúi đầu rời đi, trên mặt luống cuống và phiền não hắn
đều thấy được nhất thanh nhị sở.
A, rõ ràng nói muốn làm cái gì cũng không có xảy ra, nhưng biểu hiện của cô và lời nói hoàn toàn không phù hợp nha!
Sờ lên cánh môi, Phương Nhĩ Kiệt cắn lên miếng bánh,lông mày đọng lại suy nghĩ.
Hắn vốn muốn rời đi trấn nhỏ một thời gian, nhưng lời của Uông Ngữ
Mạt loại bỏ ý nghĩ của hắn.Nếu cô nói như vậy,hắn cần gì phải rời đi?
Hắn muốn cô làm sao với câu nói của mình!
Hắn thừa nhận là lòng tự ái nam nhân bị quấy phá, lời của cô làm cho
hắn nghe không phải là rất thoải mái, hơn nữa tiểu nha đầu đối với hắn
rõ ràng là thích, hơn nữa cô là lần đầu tiên. . . . . . Hắn cho là cô
tỉnh lại sẽ khóc lóc, buồn rầu, hoặc là yêu cầu hắn chịu trách nhiệm.
Hoàn toàn không có, cô chẳng qua là đỏ mặt, nói quanh co chối bỏ tất cả.
Phản ứng của cô làm cho hắn thấy lạ, nói như vậy thật là hơi dễ dàng, cái gì đều không cần chịu trách nhiệm, thật tốt, hắn giảm đi một phiền
toái.
Nhưng mà. . . . . . Nghĩ đến Uông Ngữ Mạt vội vả vứt bỏ dáng vẻ cùng
hắn lên giường, cán