
thỉnh gọi nàng, giống như thật sự đã quên nàng tồn tại.
Như vậy không phải tốt lắm sao? Hết thảy đều như nàng mong muốn.
Nhưng vì sao, trong lòng thế nhưng lại có chút mất mát?
Nàng rốt cục là làm sao vậy? Sau khi quen biết hắn, cả người nàng dường như có điều không thích hợp, trở nên một chút cũng không còn giống chính mình, liền ngay cả tâm tình cũng phản lại lý trí.
Nàng không thích như vậy.
Không thích chính mình giờ nào khắc nào cũng đều muốn hắn, liền giống như lòng của nàng đã toàn tâm toàn ý lưu ở nơi hắn trên người……….
Chẳng lẽ còn không đúng?
Một câu hỏi bất ngờ hiện lên trong lòng nàng.
“Không… không phải!” Hoa Lộng Nhi lớn tiếng phản bác, thanh âm lại mang đặc mùi chột dạ.
Đáng giận!
Ngay cả lòng nàng cũng thành đối nghịch với chính bản thân!
Hoa Lộng Nhi tức giận bốc hỏa, không ngừng hít sâu, tự mệnh lệnh chính mình không nghĩ không nghĩ gì hết.
Nhưng là chết tiệt, càng nói không nghĩ, nàng lại nghĩ càng nhiều.
Cả đầu nàng, lòng nàng chứa đầy mâu thuẫn, ngập tràn tất cả đều là hắn!
“Đáng giận!” Nàng dùng sức đá cánh hoa rụng rơi, nghĩ phải hét thật to để xả giận, bất chợt không ngờ bên tai nghe được một tiếng cười quen thuộc âm vang.
Hoa Lộng Nhi quay đầu, hướng ánh mắt đến nơi phát ra tiếng.
Là Hoa Diệu Nhi, nàng ấy cười đến thực sáng chói mắt, dung nhan xinh đẹp mang theo chút e lệ, mà đứng ở bên cạnh nàng là…….
Thương Nguyệt Ngạo Vân!
Hoa Lộng Nhi ngẩn ra, lăng lăng nhìn hai người bọn họ.
Tuấn nam mĩ nữ, đứng chung một chỗ rất xứng đôi.
Hơn nữa, hai người bên nói bên cười, xem ra cảm tình vô cùng tốt đẹp.
Tốt lắm, tốt lắm, xem ra khả năng Hoa Diệu Nhi trở thành vương phi ngày càng tăng.
Đây đúng là hi vọng của nàng, tốt, thực rất tốt…
Nhưng là…..
Chết tiệt! Nàng vì sao tuyệt không cảm thấy tốt chút nào?!
Tâm, rất buồn vô cùng buồn, hơn nữa nhìn đến tươi cười trên mặt Thương Nguyệt Ngạo Vân, nàng càng cảm thấy chói mắt.
Hãy mau thức thời một chút, nàng hẳn là nên nhanh chóng rời đi, đừng đánh nhiễu bọn họ đang bồi dưỡng cảm tình.
Đúng, chính là như vậy.
Lý trí nói thế, nhưng là hai chân của nàng cũng không hiểu sao cứ bước, bước hướng bọn họ đi đến.
Không biết vì sao, nàng lại có loại xúc động muốn giết người.!
Mà mục tiêu tầm ngắm, lại chính là tên khốn khiếp luôn miệng nói muốn cưới nàng làm phi kia, giờ khắc này lại đối với Hoa Diệu Nhi cười đến vạn phần mê người say đắm!
“Ngươi chính là nhị công chúa Hoa Vũ quốc sao?”
Đang lúc Hoa Lộng Nhi đang lửa giận ngập trời, vô thức không tự chủ hướng tới chỗ Thương Nguyệt Ngạo Vân, một thanh âm mềm mại dễ nghe đột nhiên truyền đến phía sau nàng.
Nàng giật mình ngừng lại cước bộ, tức giận đảo cặp mắt trắng dã, nguyền rủa trong lòng nhất định lại là mấy nữ nhân phiền toái không thôi.
“Đúng vậy, lại có chuyện gì…..” Xoay người, nàng không kiên nhẫn đáp lại, không nghĩ đối phương lại là một tiểu cô nương tuổi tầm mười hai, mười ba gì đó.
Nàng mặc trên thân gấm vóc màu đỏ chỉ mạ vàng, bên trên là đường nét thêu tinh xảo hình phượng hoàng oai phong kỳ vĩ, trên mái tóc đen đội một vương miện màu vàng, theo bước chân của nàng đi lại mà tỏa ra ánh sáng ngọc kim quang.
Mà khiến cho người ta phải chú mục nhất, là một đôi mắt màu xanh biếc long lanh, giữa trán có một chấm màu đỏ son chói rực, cho dù chưa nói đến khí chất tôn quý tao nhã, chỉ cần nhìn đến đặc thù rõ ràng này, liền đã nói cho Hoa Lộng Nhi biết người tới là ai.
“Thương Nguyệt nữ hoàng?” Tuy rằng sớm nghe nói nữ hoàng đương nhiệm là một tiểu cô nương chừng mười hai tuổi, nhưng là chính mắt nhìn thấy, vẫn là làm cho Hoa Lộng Nhi thấy có điểm kinh ngạc không ngờ.
Tiểu cô nương trước mắt xem ra trong sáng, ngây thơ, không một chút tà niệm, chỉ có khí chất tôn quý kia biểu thị thân phận với một gia cảnh bất phàm.
Nhìn Hoa Lộng Nhi, Thương Nguyệt Phi Hoàng hơi hơi nở nụ cười. “Mấy ngày nay, trong cung thường hay nghe được chuyện của nhị công chúa, làm ta đã sớm muốn gặp mặt.”
“Gặp ta?” Lời của nàng làm cho Hoa Lộng Nhi sửng sốt.
“Đúng vậy! Mấy ngày nay, chuyện của ngươi cùng hoàng huynh ta lưu truyền trong cung khá náo nhiệt, mọi người đều nói, ngươi có thể sẽ trở thành hoàng tẩu của ta.”
“Không! Ta không bao giờ!” Sẽ không có chuyện nàng gả cho Thương Nguyệt Ngạo Vân.
“Sẽ không?” Nhẹ nhíu mày, câu trả lời của Hoa Lộng Nhi làm Thương Nguyệt Phi Hoàng cảm thấy thú vị. “Ngươi không thích hoàng huynh của ta sao?”
“Đương nhiên không thích.” Nàng không chút nghĩ ngợi đáp lại, nhưng là đối mặt với đôi mắt trong suốt của Thương Nguyệt Phi Hoàng, nàng không tự chủ được không tài nào nhắm mắt làm ngơ.
“Phải không?” Thương Nguyệt Phi Hoàng nghi hoặc nhìn nàng, “Nếu không thích, vì sao khi nhìn đến hoàng huynh cùng đại công chúa nói nói cười cười, ngươi lại tức giận như vậy?”
Đứng đằng sau Hoa Lộng Nhi theo dõi, nàng đã nhìn xem đến nhất thanh nhị sở(một rõ hai ràng—>vô cùng rõ ràng).
Đôi mắt đẹp có hồn kia như cháy lên, còn có biểu tình phẫn nộ, tất cả chứng minh sự để ý của nàng, nhưng là vì sao phải khẩu thị tâm phi, cứ không chịu thừa nhận tâm ý chính mình?
Thươ