
như một, rõ là…
A…” Vạn Thiếu Hoằng tiếp tục lên tiếng hạ nhục Tống Khuynh Vân, nhưng
không nghĩ một khi không chú ý lại để cho Tống Mẫn Nhi nắm bắt cơ hội,
mở cái miệng đỏ ửng, hung hăng cán vào bàn tay của anh.
“Đáng chết, tiểu đê tiện!”
Nhìn dấu răng in sưng đỏ trên tay mình một chút, Vạn Thiếu Hoằng nheo tròng mắt âm độc lại, giận không kềm được đánh một bạt thật mạnh vào
khuôn mặt mịn màng nhỏ nhắn của Tống Mẫn Nhi.
Sức mạnh to lớn làm cho thân thể Tống Mẫn Nhi bay thẳng ra ngoài, lại còn bị té nặng nề ở trên đất dính đầy bụi.
Gò má trơn mịn lập tức sưng đỏ hiện lên dấu năm ngón tay, vết thương
trên trán lập tức bị tác động liền rách ra, máu tươi thấm ướt băng gạc,
theo khóe mắt nhỏ xuống, nhiễm đỏ chiếc áo màu trắng của cô.
Lắc lắc cánh tay bị đau, Vạn Thiếu Hoằng đứng dậy đi tới cửa, xoay
người lại lạnh lùng liếc nhìn bóng dáng nhỏ xinh đẹp đang thoi thóp ở
trên mặt đất.
“Xử con bé đi, động tác phải nhanh nhẹn, đừng gây phiền toái cho tôi nữa, thi thể cứ vứt xuống biển.”
Bờ môi mỏng khẽ ra lệnh, giống như không phải đang nói về một mạng
người, Vạn Thiếu Hoằng cũng không quay đầu lại, yên lặng rời đi khỏi căn phòng bỏ hoang.
Tống Mẫn Nhi nằm dưới đất trơ mắt nhìn gã đàn ông thô lỗ tiến tới gần cô, muốn gọi to nhưng lại không thể kêu ra tiếng, nỗ lực muốn chống đỡ
thân thể lên, nhưng mặc kệ cô có cố gắng thế nào, tay chân cũng không
còn chút sức lực…
Chỉ có thể nhìn gã đàn ông từng bước từng bước đến gần cô.
***********
“Này, tôi là Lạc Tử Quân, lập tức giúp tôi điều động tất cả phi cơ
trực thăng, đi tìm hết các vùng ngoại ô thành phố, phát hiện có nơi nào
khả nghi hay người nào khả nghi thì lập tức báo tin cho tôi biết.”
Hạ Vũ Hi ngồi ở trên chiếc xe hơi thể thao chạy nhanh như bay, Lạc Tử Quân cau mày điều động nhân mã có thể. Từ trên biển, mặt đất, không
trung đều đã tiến hành tìm kiếm, trong lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần Mẫn Nhi không được xảy ra chuyện không may đó.
“Ối…”
Hạ Vũ Hi đảm nhiệm vị trí tài xế, đột nhiên nhíu mày chặt, bàn tay
đặt ở tim, há hốc mồm thở dốc khó khăn, trên trán cũng dầy đặc một tầng
mồ hôi.
Đôi tay run rẩy, chỉ thấy sườn xe nhanh chóng hạ xuống, phát ra tiếng phanh xe chói tai va đập thật mạnh, mắt thấy sắp đụng phải phòng chữa
cháy ở ven đường.
Thật may là Lạc Tử Quân ngồi vị trí bên cạnh tài xế liền nhanh tay lẹ mắt, kịp thời bắt kịp để trượt vào phương hướng bên cạnh, đột nhiên xe
dừng lại ở ven đường, đầu xe đụng mạnh nên phát ra luồng khói trắng nóng rực nguy hiểm.
“Sao vậy?” Lạc Tử Quân có một loại cảm giác xấu trong đầu.
Chỉ thấy, Hạ Vũ Hi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sắc mặt biến thành trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm ướt áo.
“Không biết, đột nhiên một hồi cảm giác tim đau nhói -”
“Mẫn Nhi, đừng… đừng sợ… mẹ… mẹ, cứu con…”
Lạc Tử Thuần thở dài, giúp Tống Khuynh Vân lau đi mồ hôi trong cơn
mộng không ngừng cau mày nói mớ trên giường. Trong lòng ngổn ngang trăm
mối cảm xúc, không biết bọn Tử Quân tìm được Mẫn Nhi hay không, nếu
không phải còn trông chừng Khuynh Vân, cô hận không thể tự mình đi tìm.
“Ớ ớ…”
Đột nhiên, Tống Khuynh Vân mở hai mắt ra, thân thể ngồi thẳng dậy, ôm ngực thật chặt, khuôn mặt thống khổ.
“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, Tử Thuần, tôi mơ thấy, Mẫn Nhi, con bé…”
Đôi môi run rẩy, trên mặt Tống Khuynh Vân không còn chút huyết sắc
nào, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, ngay cả lời nói cũng không nói ra được
nguyên vẹn.
“Đừng sợ đừng sợ, chỉ là nằm mơ mà thôi.”
Dịu dàng ôm cô vào trong lòng khẽ vuốt, mặc dù Lạc Tử Thuần đã được
giọng an ủi làm thả lỏng, nhưng chân mày lại cứ cau lại chặt lại chung
một chỗ, Tống Khuynh Vân luôn có cảm ứng tâm điện với Mẫn Nhi.
Chẳng lẽ, Mẫn Nhi có chuyện gì… Trời ơi, Lạc Tử Thuần nhắm hai mắt lại, không dám nghĩ đến.
*************
“Ha ha ha…” Đám đàn ông tục tằng cười quái dị đến gần Tống Mẫn Nhi
không hề động đậy, “Em gái nhỏ, dáng dấp em xinh đẹp như vậy, chết thì
thật đáng tiếc!”
Một tay nắm lấy thân thể gầy yếu của Tống Mẫn Nhi lên nói, mặc kệ
trán cô có chảy máu tươi ròng ròng không ngừng, cô đau đến nhe răng trợn mắt nhưng lại rất quật cường dùng hằm răng cắn chặt lại.
“Chậc chậc chậc, nhìn da thịt trơn mịn này, còn có đôi mắt to, khuôn
mặt xinh đẹp tựa như búp bê,” Người đàn ông cười bỉ ổi, bàn tay thô bạo
vuốt ve gò má của Mẫn Nhi, “Thật đúng là cho người ta xuống tay không
được a!”
“Nhưng mà, mày không thể không chết!”
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng nhỏ bé, bàn tay
vuốt ve bên má cô đột nhiên bóp chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
“Khụ khụ… Khụ khụ…”
Đột nhiên Tống Mẫn Nhi cảm thấy hít thở không thông, đôi mi thanh tú
liền siết chặt lại, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chỉ trong nháy
mắt liền đỏ bừng, tiếng ho khan đứt quãng.
“Dừng tay!”
Đột nhiên cánh của cũ kỹ bị một cước đá văng, một tiếng quát mắng làm cho đôi tay của người đàn ông kinh sợ liền run rẩy lập cập.
Tống Mẫn Nhi lại từ giữa không trung ngã nhào trên đất, yếu đuối nhìn về phía bóng dáng ngược lại vói ánh sáng, dần dần khép lại đôi mắt…
“Nhị… Nhị tiểu thư.” T