
này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ nói rằng?”
Nụ cười của cô càng ngọt ngào, Đinh Chi Thành càng kinh ngạc, còn ánh mắt của Thẩm Chính Hạo cũng ngày càng thâm thúy, nhìn chằm chằm vào
bóng người xinh đẹp trong hình kia.
“Đương nhiên trong ý nói rằng, những tấm hình này chính là những đầu
mối mà tôi cố ý lưu lại, để cho anh hay Hạ Vũ Hi ngu ngốc kia phát hiện
ra! Chỉ là động tác của anh so với dự trù của tôi lại quá chậm!”
Lạc Tử Thuần lộ biểu hiện ‘anh đúng là kẻ ngu đần’, chán chường nằm ở trên ghế sô pha, lại ngáp liên tục, lại còn dịu dàng sờ vào cái bụng
của mình, cười khúc khích đầy hạnh phúc.
“Tôi đã dùng thế lực của nhà họ Lạc ở nước Pháp, nếu như tôi thật
muốn giấu một người còn có thể để anh tìm được sao, vậy Lạc Tử Thuần tôi đã quá ngu xuẩn rồi!”
“Nói cách khác, Mẫn Nhi thật sự chính là con gái ruột của Vũ Hi, còn Cố Hiểu Mạn chính là… Tống Khuynh Vân?”
Đinh Chi Thành lớn mật suy đoán, trong lòng khiếp sợ không ngừng, mặc dù nhìn thấy biểu tình của Lạc Tử Thuần, anh đã đoán được chính xác một trăm phần trăm là đúng, nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe chính miệng cô chứng thực.
“Nói nhảm, không lẽ anh nghĩ rằng chúng tôi trở về chỉ để du sơn
ngoạn thủy sao?” Điểu chỉnh vị trí nằm thật thoải mái, Lạc Tử Thuần tốt
bụng chỉ rõ sai lầm, “Mặc dù tôi không hề có cảm tình gì với Hạ Vũ Hi,
nhưng tôi rất hi vọng Mẫn Nhi có thể có được một gia đình hoàn chỉnh,
cho nên dĩ nhiên tôi rất mong bọn họ có một kết cuộc tốt đẹp.”
Đinh Chi Thành gật đầu đồng ý, đồng thời cũng bội phục tài trí thông
minh của Lạc Tử Thuần, nhưng với ánh mắt của Thẩm Chính Hạo lại không
khỏi hé miệng cười yếu ớt, xem ra Lạc đại tiểu thư cực kì thông minh
nhưng có lúc lại tính sai.
Không còn ý định quấy nhiễu bọn họ nữa, Đinh Chi Thành đã tìm được
đáp án mà mình muốn, lập tức đứng dậy cáo từ, có lẽ anh cũng nên nghĩ
biện pháp để cho Vũ Hi đối mặt với tình cảm thật sự của chính mình.
Đinh Chi Thành đi rồi, Lạc Tử Thuần vui vẻ quay về chiếc ghế
sofa, tiện tay cầm lấy một quả táo chua nhấm nháp, vị giác ê ẩm làm cho
cô cảm thấy thoải mái không ngừng.
“Masahiro, anh không ăn thật à. Này ngon thật!”
Cô cười he he, hoàn toàn không nhận thấy nét mặt xanh mét của Thẩm Chính Hạo, cùng với lửa giận ẩn nhẫn.
Bốp! Toàn bộ văn kiện trong tay bị ném mạnh lên trên bàn thủy tinh,
mặt bàn kiếng nhẹ nhàng bị rung động, lại dọa Lạc Tử Thuần giật mình
không hiểu được liền nhíu mày.
“Cô đã sớm biết chỗ của Khuynh Vân, sao không nói cho tôi biết?” Thẩm Chính Hạo không quan tâm đến thân phận hiện tại của cô, cơ hồ hô lên.
Quả táo chua bị mắc kẹt ở cổ họng, Lạc Tử Thuần phải nuốt rất khó
khăn, hít một hơi thật sâu để che giấu đáy lòng đau khổ, nâng khuôn mặt
lên lộ ra nụ cười mỉm tự tin, “Anh cũng không có hỏi tôi mà!”
Một câu nói làm cho Thẩm Chính Hạo kinh ngạc, vừa tức lại thêm đỏ mặt lúng túng. Mỗi lần gặp mặt cô, anh đều chưa từng nói chuyện nhiều với
cô, thậm chí hiện giờ anh cũng rất khẩn trương chỉ muốn thoát khỏi việc
dây dưa với cô.
“Cho dù tôi có hỏi đi nữa, cô cũng biết rõ là tôi đang tìm Khuynh
Vân, cô lại cố ý không nói cho tôi biết? Cô có biết làm như vậy thì cô
ấy sẽ rất nguy hiểm hay không?”
Mặc dù biết rằng rất vô lý, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tống Khuynh Vân có thể gặp nguy hiểm, anh không cách nào tự khống chế chính mình, nhất là
khi biết cô hiện giờ có lẽ đang ở cùng với Hạ Vũ Hi, trong lòng của Thẩm Chính Hạo tràn đầy đố kỵ.
“Cho dù là như vậy, thì tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ? Anh có quan hệ gì với Khuynh Vân hả? Dựa vào cái gì mà anh lại cứ bảo vệ cô
ấy?”
Từng chữ từng chữ của Lạc Tử Thuần như châu ngọc, mỗi câu nói đâm
trúng chỗ đau trong lòng của Thẩm Chính Hạo, mà chính cô cảm thấy không
phải là đau lòng. Khuynh Vân chính là người bạn tốt nhất của cô, cô
không muốn ghét cô ấy nhưng Thẩm Chính Hạo đối với cô ấy lại có sự quan
tâm làm cho cô phải ghen tỵ đến nổi điên.
“Dựa vào cái gì à? Tôi cho cô biết là dựa vào việc gì? Từ lúc tôi còn nhỏ thì tôi đã thích Khuynh Vân rồi, cứ mãi luôn thích cô ấy. Từ nhỏ
tôi đã âm thầm hứa rằng nhất định phải để cô ấy làm vợ của tôi, đáng
tiếc.” Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Thẩm Chính Hạo lại tràn đầy tiếc
hận, “Nếu như tôi không có di dân ra nước ngoài, nếu như không phải tôi
muốn cho cô một tương lai thật tốt nên cố gắng chuyên tâm vào công việc, thì Khuynh Vân cô ấy sẽ không phải gặp tình cảnh này, cô ấy sẽ gả cho
tôi, chúng tôi sẽ được sống chung với nhau rất là hạnh phúc!”
Lần đầu tiên nghe anh trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình như vậy, Lạc Tử Thuần kinh ngạc trợn to hai mắt, đầu tiên cô chỉ biết anh im lặng
thích Khuynh Vân, nhưng mà, cô không ngờ đến anh đối với Khuynh Vân lại
có tình cảm sâu nặng như thế.
Ngoài kinh ngạc, cô lại khó tránh khỏi việc lo lắng, cô với Khuynh
Vân sống chung với nhau đã sáu năm. Mặc dù cô hận Hạ Vũ Hi tận xương
tủy, nhưng cô cũng hiểu rõ đó chính là do cô rất yêu anh. Nếu không cô
sẽ không phải mỗi lần nghe đến tên của anh thì lại len lén trốn đi mà
khóc thút thít, chính là biết rõ bọn họ đều có t