XtGem Forum catalog
Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321212

Bình chọn: 9.5.00/10/121 lượt.

Mạn sắc mặt lạnh lùng, quay đầu đi chỗ

khác: “Chỉ sợ ta chưa đi đến cửa cung, đã bị người ta ngăn lại, huống chi ông

ta từ trước đến nay đều bạc bẽo, sao có thể tha cho mẫu thân đơn giản như thế

được.”

La cô nhíu mày: “...”

Nàng có chút cúi đầu, nét mặt tái nhợt hiện lên một chút xấu hổ, nhưng rất

nhanh được che lấp xuống dưới: “Cô cô, ta từng thấy qua vị Thượng Thư Đại nhân

kia.” La cô nghi ngờ nói: “Vị tâm phúc của Thánh Thượng sao?” Mạn nhi lên

tiếng: “E rằng chỉ có hắn có thể nói vài lời trước mặt phụ hoàng. Nghe nói sáng

mai hắn sẽ tiến cung, đây là cơ hội duy nhất để cứu mẫu thân.” La cô lẳng lặng

nhìn nàng, nàng im lặng ngẩng đầu lên. Trong gương đồng ố vàng phản chiếu gương

mặt tái nhợt ẩn dưới tóc đen dày của nàng, lại thấy gương mặt trẻ trung xinh

xắn, nàng nói: “Ta đây hai bàn tay trắng, duy có chút nhan sắc của mẫu thân

cho.” La cô sớm đã đoán được, nghe nàng nói thanh âm đã rung động: “Nghe đồn vị

Đại nhân kia thiết diện vô tư, đâu dễ dàng bị nữ sắc dụ hoặc như vậy, những

việc trong cung đình như thế này, hắn ta sẽ dễ dàng nhúng tay vào sao? Đám triều

thần nói vốn dĩ rất sợ hắn, có thể khẳng định chắc chắn rằng hắn là tay lợi

hại, Điện hạ như vậy, rõ ràng là tính lợi dụng hắn ta, nếu như chọc giận hắn

ta, Điện hạ...”

Thù Nhi ngữ khí lo lắng: “Nhưng nghe trong nội cung đồn rằng, Chiêu Dương Công

chúa rất hợp ý vị Đại nhân kia.” Chiêu Dương Công chúa tiếng lành đồn xa, tư

thái khuynh thành, lại là con gái hoàng hậu, hắn ta sẽ buông tha cho vị thiên

chi kiều nữ này mà chọn vị Công chúa vô danh như nàng sao? Thù Nhi không hỏi,

nàng cũng biết nàng ta muốn nói gì. Nàng không có phần thắng, chỉ có đánh cuộc,

nhưng nàng nhất định phải đánh thắng trận này. Lòng bàn tay dùng sức che mặt

lại, thanh âm hết sức bình tĩnh: “Cô cô, thời gian này xin người chăm sóc tốt

mẫu thân, nhất định phải kéo dài thời gian tới khi ta trở về, nếu như ta không

về được...” Nàng cúi đầu nói khẽ: “Ta sẽ đi theo mẫu thân.” Thân thể Thù Nhi

run lên, nước mắt đã lăn tăn trên má, quỳ trên mặt đất. La cô khóc không ra

tiếng: “Điện hạ, vô luận như thế nào xin người nhất định phải cố gắng sống tốt,

nếu không Tiệp Dư và lão nô không cách nào chịu được.”

Trong mắt nàng dần dần ẩm ướt, cực lực đè nén nghẹn ngào trong miệng, thản

nhiên nói: “Cô cô, giúp ta một chút nhé.”

La cô yên lặng rơi lệ, lại không tiếng động khẽ chào nàng: “Ngày ấy Tiệp Dư thị

tẩm, hoàng thượng từng ban cho một bộ y phục bằng lông chim có dải lụa vàng

quấn cành hoa sen và một cái vòng vàng.” Bà trầm thấp hít một tiếng: “Từ khi

thất sủng, Tiệp Dư chỉ còn lại hai thứ này.” Liền cùng Thù Nhi đi lấy.

Nàng nghe vậy, cũng không nói ra.

Chọn một đôi khuyên tai vàng ròng khắc chạm hoa đeo ở trên tai, làm nổi bật lên

da thịt trắng nõn như sứ. Thù Nhi đã bưng lấy một hộp gấm hình vuông chạy đến,

trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng, tay áo mang gió, kinh hỉ hỏi: “Điện hạ người

xem cái này.” Nàng quay đầu đi, trong hộp gấm vàng có một cái lắc vàng ròng,

ánh sáng giống như sa tanh, xâu qua sáu cái chuông vàng, giơ lên khẽ đụng một

cái, gió mát rung động, ánh lên giữa lông mày nàng, khom người cài trên mắt cá

chân, nổi bật lên một đôi chân ngọc nhỏ xinh trắng nõn, làm tăng thêm vài phần

quyến rũ phong tình, không khỏi mỉm cười.

La cô cũng đem áo lông chim đến, áo khoác có một lớp vải vàng quấn cành hoa

sen, bên trong lông chim nhẹ như mây, chỉ cảm thấy lúc ẩn lúc hiện như tiên y,

thoáng chốc trong điện sáng ngời. Nàng ngắm một lúc lâu, chậm rãi đi lại, giật

mạnh lớp vải lụa vàng đính bên ngoài xuống, “Xoẹt” một tiếng bén nhọn, chỉ còn

lớp lông chim tuyết trắng. Thù Nhi chưa phục hồi tinh thần lại, La cô lấy làm

lạ hỏi: “Điện hạ...” Nàng nói: “Người đã vô tình, giữ lại vật cũ để làm gì,

huống chi Chiêu Dương xưa nay xinh đẹp nổi tiếng, ta chỉ có thể dùng thanh nhã

để lay động hắn ta.” Nhìn Thù Nhi còn đang ngẩn người, nhíu mày nói: “Còn không

qua đây!” Thù Nhi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hầu nàng mặc lên người.

Trước gương to, một người trang điểm nhạt, mái tóc chỉ đơn giản búi tầng tóc

mây, dùng một trâm vàng đính hoa vấn ở sau ót, từng mảng tóc đen lớn như gấm

uốn lượn phủ xuống, rủ xuống đến bên hông, có gió thổi nâng suối tóc như mực nhẹ

nhàng bay múa. Vẽ lông mày đậm lá liễu cong cong, trong nội cung thịnh hành

lông mày như núi xa, nàng vẫn kiên trì chọn lá liễu, lại dùng bút lông đậm, một

điểm thanh thuý duy nhất trong màu trắng, nét vẽ đẹp nhất, cố ý chọn nhạt mà

thần sắc không lẳng lơ, làm nổi bật lên đôi môi mềm mại đầy đặn, chiếu đến áo

lông chim trắng muốt như tuyết trên người, lộ ra thanh lệ giống như hoa sen

trong nước, chỉ có trước tà áo lưu lại màu vàng, nổi bật cao quý. Khẽ xoay

người, trên mắt cá chân tiếng chuông giòn vang, mép váy bay lên, lộ ra một chút

xíu tia sáng màu vàng, thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như có cái tay nhỏ bé, gãi ngứa

lòng người. La cô ở phía sau ngắm nàng, nhẹ giọng mở miệng: “Điện hạ, người cần

phải suy nghĩ kỹ.”

Nàng thấy xót xa, trong mắt dâng lên đám sương, cố gắng trấn đ