
Tập đoàn Long Viêm do Long Phi Tịch quản lý là tập đoàn nắm trong tay toàn bộ nền kinh tế thế giới. Trong truyền thuyết anh tính cách tàn bạo, làm việc quyết đoán, chỉ số thông minh cao tới 180, càng làm người ta ghen tị là anh có khuôn mặt làm cho phụ nữ điên cuồng, dáng người làm cho đàn ông hậm hực.
Đàn ông như vậy nhất định là lãnh khốc vô tình, nhất là đối phụ nữ.
15 năm trước, anh làm mọi người phải giật mình, khi cưới con gái của bang chủ hắc bang Long Đầu _ Phượng Vũ Mặc, xong liền đem danh hiệu “Lãnh tình Diêm La” trở thành “Sủng thê Diêm La”. Lại đem [ long viêm '> đổi thành [ long vũ '>.
Nghe nói, anh ở đâu thì Phượng Vũ Mặc ở đó, nghe nói dù là họp hay làm việc anh đều ôm Phượng Vũ Mạc vào lòng, nghe nói anh không cho phép Phượng Vũ Mặc tự ăn cơm, nhất định là anh tự tay uy mới được…
Những sự việc trên đều nghe nói, có phải sự thật hay không thì không ai dám chắc, Nhưng từ khi anh kết hôn tới nay, 15 năm qua chưa từng có chuyện xấu, So với trước kia thì một trời một vực, có lẽ tin đồn là sự thật cũng không chừng.
*******
Long gia..
Một người đàn ông cao 1 m 87 anh tuấn ngồi ở trên ghế sô pha, trong lòng còn ôm một người phụ nữ tóc dài.
“Mặc nhi, em đang suy nghĩ gì?” Long Phi Tịch bất mãn nhìn vợ lạnh giọng hỏi.
“Em đang nghĩ Hiên cùng Bác đi đâu rồi.” Người phụ nữ cau chiếc mũi xinh đẹp, không vui nói.
“Em nghĩ đến hai đứa nhóc xấu xa kia làm gì? Em chỉ được nghĩ đến anh!” Long Phi Tịch một phen cầm đôi tuyết nhũ ( THT:hê hê, ta biết cái này o.O …. HTT: vô sỉ >”<) của vợ gầm nhẹ.
Phượng Vũ Mặc đảo cặp mắt trắng dã, lại tới nữa, người đàn ông này ngay cả con mình cũng muốn ăn dấm chua, cô vội vàng vòng tay qua cổ người đàn ông chủ động dâng lên môi đỏ mọng của mình, giúp anh hạ hỏa, nụ hôn vừa kết thúc, người đàn ông khàn khàn thanh âm nói: “Chúng ta trở về phòng” Sau đó ôm người phụ nữ biến mất ở đại sảnh……
Một nơi khác, hai đứa trẻ giống nhau như hai thiên sứ ở vườn hoa nhặt được một “Món đồ chơi”.
Long Tịch Hiên ôm một đứa trẻ con trong tay, nhìn người anh giống y đúc mình: “Nhóc con nhà ai vậy? Sao lại bỏ nơi này?” thanh âm ôn hòa thanh mát khiến cho người khác cảm thấy thoải mái trong lòng.
“Không biết, chắc bị vứt bỏ!” khuôn mặt còn lại nói, thanh âm Long Tịch Bác lại trầm ổn pha khí phách.
Anh nhìn đứa trẻ đang mở to mắt tròn nhìn bọn họ, đứa trẻ ở trong lòng Long Tịch Hiên không khóc cũng không quấy, nhìn hai người xa lạ trước mắt, đột nhiên hắc xì một cái nhẹ, cau chiếc mũi nhỏ đáng yêu, nhắm mắt lại ngủ ……
Thật… Thật đáng yêu, Long Tịch Hiên nhìn chằm chằm đứa bé, nửa ngày sau mới cất tiếng: “Chúng ta đem đứa bé về nuôi.”
Long Tịch Bác nhìn em trai, lại nhìn đứa bé đang ngủ say, đưa ra quyết định, vì thế, Long gia từ nay về sau có thêm một tiểu công chúa, gọi là Long Tịch Bảo. Khi đó, Hai anh em nhà họ Long 10 tuổi, Long Tịch Bảo vừa mới đầy tháng, bọn họ cũng không biết có sợi tơ hồng đã bắt đầu quấn lấy họ.
……
Long Tịch Bảo mặc váy công chúa, trên đầu cài dải băng thắt hình nơ bướm cùng màu váy màu hồng nhạt, mắt to, mũi nho nhỏ, thân hình mập mập, làn da trắng nõn.
“Anh Hiên, anh Bác, mẹ, cha, bà Lý, ông Lý, buổi sáng vui vẻ.” Tiếng nói ngọt ngào, dễ thương của bé gái 5 tuổi, làm tất cả mọi người vui vẻ không thôi.
“Cục cưng thực ngoan, đến chỗ anh Hiên này.” Long Tịch Hiên ôn nhu nói, chỉ thấy búp bê nhu thuận đến bên Long Tịch Hiên, ngồi trên đùi anh anh chuẩn bị ăn bữa sáng.
“Hừ” Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, quay đầu không xem bọn họ.
“Cục cưng, mẹ cũng muốn ôm… A..” Phượng Vũ Mặc vừa mở miệng đã bị người ta véo nhẹ mông… bất mãn trừng mắt chồng.
Quên đi, chính mình còn bị người ta ôm vào trong ngực đấy thôi…
Long Phi Tịch không hờn giận nhìn vợ bất mãn, lạnh giọng nói: “Em an phận một chút.” Tuy rằng anh cũng thích cục cưng, nhưng là anh không cho phép lực chú ý của vợ đặt trên người khác.
“Người ta cũng rất muốn để mẹ ôm, nhưng mà cha sẽ buồn, cho nên mẹ vẫn để cha ôm đi, hì hì” Long Tịch Bảo mỉm cười ngọt ngào, bộ dáng tinh quái đáng yêu vô cùng.
“Ha ha, cục cưng thật thông minh, hôm nay phải uống hết sữa nha.” Long Tịch Hiên sủng nịch véo nhẹ mũi bé, bắt đầu uy bé uống sữa, mọi người cũng bắt đầu ăn bữa sáng.
“Em không muốn uống sữa nữa.” Phượng Vũ Mặc đẩy chén sữa do Long Phi Tịch đưa đến bên miệng.
“Con cũng không muốn uống.” tiểu công chúa Long gia cũng đẩy cái chén từ anh trai ra.
“Uống, đừng dài dòng.” Long Phi Tịch nhướng mày, không hờn giận nhìn vợ.
“Cục cưng nghe lời, uống nào.” Long Tịch Hiên sủng nịch nói với bé, chỉ thấy Phượng Vũ Mặc chu môi đỏ mọng ngoan ngoãn uống sữa, mà tiểu công chúa vẫn đang còn đấu tranh…
“Uống, đừng để anh nói lần thứ hai”. thanh âm Lạnh lùng từ miệng Long Tịch Bác, anh nhìn búp bê một chút, tiếp tục ăn bữa sáng của chính mình, chỉ thấy búp bê lập tức rụt sâu vào lòng Long Tịch Hiên, sau đó chậm rãi nuốt sữa… Bữa sáng lại tiếp tục…
Quản gia Lý, là bà Lý trong cách gọi của búp bê.. Buồn cười nhìn cảnh trước mắt này, cậu chủ Hiên cùng cậu chủ Bác là song bào thai, tuổi còn nhỏ đã tuấn dật phi phàm, cậu c