XtGem Forum catalog
Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324822

Bình chọn: 8.00/10/482 lượt.

hiêm túc nói.

"Thật sự có đến nhìn em sao? Sao em không biết?" Long Tịch Bảo hoài nghi nhìn Long Tịch Hiên, nhỏ giọng.

"Em ngủ giống như con heo ý đừng nói là không biết, ngay cả tri giác của em, anh cũng không thấy." Long Tịch Hiên vuốt ve mái tóc dài của cô, cười nhạo báng

Long Tịch Bảo chép miệng, nhìn Long Tịch Hiên một chút, xấu hổ đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực của anh, nước mắt cũng lau lên chiếc áo có giá trị xa xỉ kia.

Long Tịch Hiên ôm lấy bé yêu trong lòng, dịu dàng vuốt ve tóc dài, nhẹ giọng lặng lẽ nói bên tai cô: "Ngoan ngoãn xin lỗi với anh Bác đi, mấy ngày nay, anh ấy vì chuyện đánh em mà ăn không ngon ngủ không yên đấy."

Long Tịch Bảo chép miệng, nhỏ giọng meo meo kêu lên bên lỗ tai anh: "Anh ấy đánh em, em còn phải xin lỗi á"

Long Tịch Hiên véo mũi cô, ôn nhu nói: "Là em làm sai trước, Bảo Bảo."

Long Tịch Bảo cau mũi một cái, từ trong ngực Long Tịch Hiên đứng lên, chịu đựng trên chân đau đớn, từ từ chuyển đến bên cạnh Long Tịch Bác, kéo nhẹ ống tay áo của anh, meo meo kêu lên: "Em sai rồi lần sau em không dám nói dối nữa, cũng không tắt điện thoại khiến các anh lo lắng nữa, anh đừng tức giận, về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời các anh, không gây họa nữa đâu."

Long Tịch Bác kéo Long Tịch Bảo vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen đã dài đến bắp đùi, nhẹ nhàng nói: "Không phải là món đồ chơi, em không phải là món đồ chơi."

Long Tịch Bảo thuận theo, ôm lấy anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực anh, nhỏ giọng nói:

"Thật xin lỗi, anh Bác, ngày đó chẳng qua là em quá tức giận em biết các anh đối xử với em rất tốt, cha mẹ cũng vậy, thật xin lỗi thật ra thì sau khi nói xong, em đã hối hận em muốn xin lỗi, nhận sai lầm, nhưng các anh không cho em cơ hội cũng không tới nhìn em em cho là em nghĩ là các anh đã cực kì thất vọng về em cho nên mới muốn đi anh tha thứ cho em, được không, thật sự em biết sai rồi."

Long Tịch Bác ôm chặt Long Tịch Bảo, giọng nói ôn nhu: "Ngày đó, anh đánh em quá mạnh rồi về sau đừng nói dối, có biết hay không."

"Dạ. Biết. Nhưng mà, về sau, nếu như anh có đánh em thì đánh nhẹ một chút nhá thật sự rất đau."

Long Tịch Bác khẽ cười một tiếng: "Không đánh, về sau anh có tức giận cũng sẽ không đánh lên mặt của em, anh thề đó."

"Còn có em có một chuyện muốn nói cho anh "

"Chuyện gì?"

"Chân của em bị trật " Long Tịch Bảo nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn mà phàn nàn, ủy khuất nhìn Long Tịch Bác.

"Chuyện Long Tịch Bảo bị đánh tại sao cô không có nói cho tôi biết?" gã đàn ông lạnh lùng hỏi, mắt phượng tà mị nhìn chằm chằm rượu đỏ trong tay, khiến cho cả người anh lộ ra một cỗ tà khí, quyến rũ người rơi vào.

"Tôi cho rằng chuyện này không quan trọng, cho nên không nói." Cô gái tóc tím cung kính nói.

"Vậy cô cho rằng cái gì mới quan trọng?" gã đàn ông giọng nói lạnh lùng như cũ, mắt nhìn cũng không nhìn cô gái tóc tím.

"Tôi " cô gái tóc tím cúi đầu, trong mắt đẹp thoáng qua vẻ đau thương.

"Có quan trọng hay không không phải do cô quyết định, tôi muốn biết tất cả hành động ở Long gia, Nguyệt, cũng biết tánh khí của tôi, nếu có lần sau nữa, cô không cần trở về." Gã đàn ông cuối cùng cũng đem ánh mắt từ rượu đỏ dời đi, chuyển tới trên người cô gái trước mắt, lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm.

Cô gái cúi thấp đầu, khiến cho gã không nhìn thấy nét mặt của cô, nhẹ nhàng trở lại: "Vâng chủ nhân."

"Cô ấy có khỏe không?" Gã nhẹ nhàng hỏi, ngay cả mình cũng không có phát giác, trong những lời này hiển nhiên nhiều hơn một ít nhu tình.

"Cô ta mới leo xuống từ cửa sổ, kết quả bị Long Tịch Bác phát hiện, đánh một trận, sau đó bị Long Tịch Hiên ôm trở về phòng."

"Leo xuống? Phòng cô ấy không phải ở tại lầu ba sao? Cái khu nhà cấp cao cao như vậy, thế nào bò xuống?" chàng trai nghi ngờ hỏi.

"À hình như con bé dùng dải lụa múa để trèo xuống, sau đó "

Không đợi cô gái nói xong, chỉ thấy chàng trai kích động, cầm ly thủy tinh trong tay ném xuống mặt đất, hét lớn một tiếng: "Nghịch ngợm!"

Cô gái nhìn dáng vẻ anh kích động, cô đơn giật giật khóe miệng, nhàn nhạt cười cười

"Sau đó thì sao, sao Long Tịch Bác phát hiện ra?" Chàng trai tựa hồ phát hiện thất thố của mình, hít một hơi, tiếp tục hỏi.

"Là tôi thông báo cho anh ta." Cô gái đáp lời.

"Cô? Tại sao?" Chàng trai chăm chú nhìn chằm chằm cô gái, lạnh giọng hỏi.

"Vì khích bác quan hệ giữa bọn họ."

Chàng trai nhìn cô gái một chút. Đúng vậy sao anh quên mất anh tựa hồ quên anh làm tất cả đều có mục đích.

Đối với cô ấy chẳng qua là lợi dụng mà thôi lúc nào thì anh quên cô chỉ là một con cờ của anh rốt cuộc.

Là lúc nào bắt đầu thì...

"Nói tiếp."

"Khi Long Tịch Bác chạy tới, Long Tịch Bảo đang cách mặt đất hơn 2m, nhìn bộ dáng của cô, hình như sợi dây ngắn, mà cô ấy chuẩn bị nhảy xuống, kết quả bị Long Tịch Bác làm giật mình, liền trực tiếp té xuống. Là Long Tịch Bác đón lấy, sau lại đánh cô trước mặt tất cả người giúp việc, mang cô trở về phòng."

"Té?! Có bị thương không?" Chàng trai lớn tiếng hỏi giọng nói kích động khiến cô gái tóc tím sợ hết hồn.

Sửng sốt một chút, chậm rãi nói: "Bị trẹo