
“Ngươi đây là loại ánh mắt gì chứ! Ngươi có ý kiến gì sao?” Long Tịch Bảo nhíu nhíu mày, lớn tiếng hỏi. Hừ, bình thường hai người luôn áp bách cô, cô chỉ muốn hoán đổi vị trí một chút, có thể làm nữ vương cũng rất tốt!
Long Tịch Bác vừa định nổi giận thì bị Long Tich Hiên đưa cho một ánh mắt ‘nhắc nhở’ anh dằn lại hỏa khí, sau đó anh nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ “Không!Có!Ý!Kiến!”.
Long Tịch Bảo hài lòng gặt đầu một cái “Rất tốt, có giác ngộ sẽ có tiến bộ, giác ngộ đã thành, không lẽ sẽ không tiến bộ được sao? Ta rất xem trọng ngươi nha”.
Nghe Long Tịch Bảo nói xong, Long Tịch Bác hận không đụng đầu vào cột chết liền tức khắc, anh lớn từng này chưa ai dám nói với anh loại lời nói này…anh thật không hiểu vì sao lại yêu ‘tiểu ác ma’ này chứ.
‘Tiểu ác ma’ nhìn về phía Long Tịch Hiên, meo meo gọi đến “Hai người rốt cuộc làm gì trên trán ta? Mặc dù công nhận nó đẹp, nhưng chưa được ta cho phép…’tiền trảm hậu tấu’…các người như vậy là không đúng, như vậy là vượt quyền có biết không?”.
Long Tịch Hiên cưng chìu sờ sờ cái trán của cô, ôn nhu nó “Cái này không phải là do bọn anh làm, thật sự nó tự hiện ra, tụi anh không cần lừa gạt em chuyện này làm gì, không phải sao?”.
Long Tịch Bảo nhìn anh, tuy nói bọn họ là người xấu, hay ỷ mạnh, nhưng từ trước giờ bọn họ chưa từng nói dối cô, hơn nữa ánh mắt của bọn họ rất chân thật, làm cô không muốn tin tưỡng cũng không được…thế nhưng thật kì lạ…sao lại có thể đột nhiên mọc ra cái sẹo như thế này chứ…còn là hình ngọn lửa, thật đúng qua mức kì quái rồi. Cô nuốt nước miếng một cái, meo meo nói với hai người bên cạnh “Ta không phải là yêu quái gì đó chứ…”.
“Đúng vậy, em chính là tiểu yêu quái, không cần hoài nghi nữa. Nếu không chúng ta làm sao sẽ lại thích một tiểu ác ma như em chứ” Long Tịch Bác nhạo báng.
Long Tịch Bảo tức giận nhìn anh “Vâng, ta không chê hai người ‘trâu già gặm cỏ non’ thì thôi, ngươi còn dám nói ta là tiểu ác ma, đây là ý gì?”.
“Em nói cái gì, ai là ‘trâu già’!” Long Tịch Bác vừa định xông tới cho cô một cái cốc đầu thì bị Long Tịch Hiên ngăn lại nên vội thu tay trở về.
“Ngươi đánh đi…ngươi đánh đi…đánh ở đây này!!” Long Tịch Bảo cười xấu xa đem đầu mình hướng về phía tay Long Tịch Bác, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
Long Tịch Bác hít sâu một hơi, mình phải nhẫn nhịn, em cứ chờ đó, có ngày sẽ trả lại thù này cho em sau.
Long Tịch Hiên buồn cười nhìn anh hai của mình, ôn nhu nói “Tốt rồi, Bảo Bảo, bỏ qua chuyện đó đi, hiện giờ em có đói bụng hau không? Để anh Hiên dẫn em đi ăn sáng”.
“Ta muốn ăn mì cay của Khang sư phụ làm” Long Tịch Bảo làm nũng nói.
“Không được, không cho phép em ăn món đó” Long Tịch Bác không chút suy nghĩ nói lớn…kết quả đổi lấy ánh mắt buồn bã của Long Tịch Bảo, còn đưa tay nhỏ bé đến trước mặt anh, nhắc nhở dấu vết phía trên đó…tất cả đều là ‘kiệt tác’ của anh để lại.
Long Tịch Bác vội kìm nén xuống, kéo ra một nụ cười sao với khóc còn khó coi hơn, ‘ôn nhu’ nói “Anh hiện tại liền kêu người mua về, ‘ngài’ còn muốn ăn gì nữa không?”
"Bắp rang bơ, kẹo sữa bò, chocolate, kem lạnh, bánh phô mai, tạm thời chỉ những thứ này là được, đi đi." Long tịch bảo cười ngọt ngào ‘phân phó’.
“Được!Ta!Liền!Kêu!Người!Truyền!Thiện!” Long Tịch Bác tức giận nghiến răng nói từng chữ từng chữ, thiếu chút nữa là đem hàm răng chỉnh tề của mình nghiến cho nát. Nói xong liền tức giận xoay người đi ra ngoài, Long Tịch Bảo, em cứ chờ đó, lần này anh nhin em!
Nhìn bong dáng tức giận của Long Tịch Bác, Long Tịch Bảo tâm tình tốt lên rất nhiều, hì hì cười lên một cái, thật là hả giận.
Long Tịch Hiên lắc đầu một cái, cũng còn may…cô còn chịu tha thứ cho bọn họ, còn tốt hơn chỉ có thể nhìn cô đau khổ… Anh ôn nhu sờ tóc cô, nhẹ nhàng nói “Bảo Bảo…còn đau ở đâu không?”.
“Ở đâu là ở đâu?” Long Tịch Bảo nắm lấy tóc mình.
“Chính là nơi đó…tiểu muội muội của em”.
“Tiểu muội muội của em…” Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, sau đó liền đỏ mặt…
————– ta là tuyến phân cách đỏ mặt—————
"Còn đau không?" Long Tịch Hiên dịu dàng vuốt ve mái tóc dài đen bóng của cô, nhẹ nhàng hỏi.
Long Tịch Bảo đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết nên nói thế nào…
"Đừng ngại, Bảo Bảo, không cần xấu hổ, còn đau nhức không? Nói cho anh biết." Long Tịch Hiên khẽ cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.
Long Tịch Bảo đỏ mặt gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Đau, rất đau."
Long Tịch Hiên an ủi hôn nhẹ lên trán của cô, dịu dàng cắn lỗ tai của cô: "Anh Hiên giúp em thoa thuốc được không?"
Long Tịch Bảo sợ nhột co rụt bả vai, đây coi như là an ủi hay là trêu ghẹo a …
"Không được."
"Bôi thuốc sẽ không đau nữa, em không muốn khỏi nhanh một chút sao?" Long Tịch Hiên tiếp tục dụ dỗ.
Long Tịch Bảo nhìn anh, meo meo nói: "Em tự bôi…"
"Em biết sao? Biết ở chỗ nào sao?" Long Tịch Hiên cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô.
Long Tịch Bảo nghẹn họng… có chút buồn bực nhìn anh.
"Ngoan, một lát là xong." Long Tịch Hiên tiếp tục dụ dỗ.
Long Tịch Bảo tâm bất cam tình bất nguyện gật nhẹ đầu, mặc cho Long Tịch Hiên ôm cô đặt trên giường, lúc này mới phát hiện… mình cùng bọn họ g