
Sửu nữ, ác nữ, vẫn là biệt danh của ta. Bằng hữu xưng hô ta như vậy, bạn học vẫn bảo ta như vậy, mẹ kế cùng
muội muội dùng hai từ này nhục nhã ta. Kỳ thật, ta có một cái tên rất
đẹp, nhưng rất ít người nhớ rõ. Từ năm ta bốn tuổi, cái tên Mộ Dung Ý
Vân này cũng được mai táng theo theo mẫu thân đã mất vì bệnh nặng . Rất
khó tìm được một người còn nhớ rõ cái tên này, ngoại trừ ta còn có một
người nữa, hắn chính là phụ thân ta. Đối với ta mà nói, hắn có nhớ rõ
hay không cũng vậy, ta căn bản cũng không để ý. Bởi vì hắn không yêu ta, không cần ta, ở ngôi nhà đó ta chỉ như không khí. Hắn cũng có tình
thân, hắn cũng là một từ phụ (người cha dịu dàng, hiền hậu, yêu thương
con cái). Chỉ có điều đứa con được hắn yêu là muội muội nhỏ hơn ta sáu
tuổi, chỉ ở trước mặt muội muội, hắn mới là từ phụ. Tác dụng của hắn đối với ta mà nói chính là y thực (áo cơm) phụ mẫu, không phải phụ mẫu mà
là y thực phụ mẫu. Mà ta đối với hắn lại giống như một sủng vật, một
sủng vật được nuôi do ngoài ý muốn. Nói là ngoài ý muốn nhưng cũng không hẳn là ngoài ý muốn. Trước khi ta bốn tuổi, hắn rất yêu ta, bởi vì hắn
yêu mẫu thân.
Sau khi ta bốn tuổi, mẫu thân rời khỏi
thế giới này, ta liền trở thành một người dư thừa. Khi ta năm tuổi, mẹ
kế bước vào nhà ta. Mẹ kế là một vũ nữ, phẩm hạnh có thể tưởng tượng
được. Khi đó nàng chưa có đứa nhỏ cho nên còn có tình yêu thương đối với ta a. Một năm sau muội muội ra đời, ác mộng của ta chính thức bắt đầu.
Một năm kia, ta sáu tuổi, ta thực khờ dại, thấy phụ thân ôm muội muội
thì luôn mặt dày đi tới gần hắn, hy vọng hắn cũng có thể ôm ta một cái
nhưng đổi lại là ánh mắt chán ghét của mẹ kế, ánh mắt sắc bén của phụ
thân. Ta nghĩ phụ thân không thích ta là bởi vì ta không xinh đẹp còn
muội muội có khuôn mặt xinh đẹp. Để chiếm được một chút tình thương đáng thương của phụ thân, để có thể làm cho phụ thân liếc mắt nhìn ta thêm
một cái. Ta cố gắng học tập, cố gắng đứng đầu lớp. Ta đã làm được, hàng
năm đều đứng thứ nhất, đổi lại là đôi mắt to trong veo như nước có thêm
một cặp kính. Ta đeo kính lại càng thêm khó coi, tất cả mọi người bảo ta sửu nha đầu, phụ thân càng thêm chán ghét ta. Ta không cam lòng, không
cam lòng mất đi phụ thân như vậy. Ta tham gia đủ loại câu lạc bộ: đàn
tranh, thư pháp, đan thanh (vẽ), cờ vây, vũ đạo … ta đều học rất nhanh,
mọi thứ đều làm rất tốt. Vô luận là dùng tiêu chuẩn hiện đại hay cổ đại
đánh giá ta, ta đều được xem như một đại tài nữ tiêu chuẩn nhưng phụ
thân vẫn không liếc mắt nhìn ta một cái.
Lớn lên, ta dần dần mất đi ảo tưởng về
một chút tình thương của hắn, vì thế đang từ một đứa con gái ngoan ngoãn ta trở nên quái đản, phản nghịch, tính gắt gỏng che dấu nhiều năm cũng
dần dần lộ ra. Ta như một con cua, giương nanh múa vuốt, công kích tới
mỗi người muốn khi dễ ta. Ta làm con cua, làm con nhím, chỉ là để bảo hộ chính mình, lưu lại một chút tự tôn đáng thương. Cái tên ác nữ này từ
đó về sau xuất hiện trong cuộc sống của ta.
Hai mươi ba tuổi, ta nhìn qua thực bình
thường, mặc đồ nam, để tóc dài, đeo một đôi mắt kính to 800 độ, kề vai
sát cánh cùng vài người bạn, xuất hiện trước mặt giáo viên, rơi vào danh sách tuyệt đối không nên đụng tới. Ta lớn lên không xuất chúng nhưng
cũng không tính là xấu tới mức không thể gặp người. Trừ bỏ khuôn mặt này có lẽ là thực xin lỗi quốc gia, dáng người và các mặt khác coi như là
trên mức trung bình. Trong môi trường khủng long nhiều như mây ở học
viện Lý Công này, ta cũng được coi như bánh trái thơm mát, bên cạnh cũng không thiếu mấy tên choai choai đầu óc phát nhiệt. Kết cục của bọn họ
chỉ có một, bị người nào đó cuồng ẩu một chút, ba năm không dám tới gần
nữ sinh. Mà người nào đó kia, tất nhiên chính là ta, càng thêm củng cố
địa vị ác nữ . Ta chỉ cao 1m65, cơ thể nhỏ nhắn, trông cũng yếu đuối
nhưng lấy thân thủ hiện tại, mười nam nhân to lớn cũng không phải đối
thủ của ta, có ngày hôm nay toàn bộ là do mẹ kế ban tặng.
Phụ thân có tài sản khoảng chừng mấy
triệu, ta và muội muội đều là người thừa kế hợp pháp. Để muội muội có
thể độc chiếm gia sản, nàng nhiều lần muốn diệt trừ ta, vận may của ta
cũng không tệ, thoát được vài lần. Năm ta mười tám tuổi, mẹ kế lại một
lần nữa phái sát thủ tập kích ta, một nữ nhân Nhật Bản tên là Sơn Bản
Tuệ Tử đã cứu ta. Kiếm thuật Tây Dương của nàng xuất thần nhập hóa, theo ý kiến của ta, hoàn toàn có thể so sánh với võ công cổ đại. Sơn Bản Tuệ Tử là huấn luyện viên của một trung tâm huấn luyện võ thuật. Để học
được kiếm thuật của nàng, ta không hề suy nghĩ liền đăng ký tham gia vào trung tâm huấn luyện kia.
Nghĩ tới mình lúc nào cũng có thể bị ám
sát, ta liều mạng luyện tập. Sơn Bản Tuệ Tử là người rất tốt, sau khi
biết đến tình cảnh của ta đã rất thông cảm cho ta tham gia. Năm năm sau, ta học được kiếm thuật Tây Dương một cách kỹ càng, tuy rằng không phải
võ nghệ cao cường giống như trong tiểu thuyết võ hiệp vẫn viết nhưng tự
bảo vệ mình là tuyệt đối không có vấn đề.
Ta, Mộ Dung Ý Vân cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nhân tài máy tính chuyên nghi