
an điểm thẩm mỹ của giai cấp vô
sản bị anh thay đổi triệt để. Cô chỉ yêu khuôn mặt kia, yêu dáng người, lời nói
và cử chỉ, yêu nụ cười của anh. Những là khuôn mặt đỏ au, dáng người như thép…
tất cả đều bay biến!
Nhưng anh không còn xuất hiện, hay anh đã nhận ra điều
gì nên tránh mặt chăng? Thu nghĩ, chỉ một thời gian nữa sẽ phải xa Tây Thôn
Bình, vậy là sẽ không được gặp anh. Chỉ mới mấy hôm anh không xuất hiện đã làm
Thu buồn, vậy sau này vĩnh viễn không gặp anh thì thế nào?
Nhiều lúc, một người phát hiện mình yêu một người, đến
lúc phải chia tay, không được gặp lại, mới biết mình đã lưu luyến mãnh liệt với
người kia.
Thu chỉ cảm thấy sợ hãi, tâm trạng lưu luyến ấy cô
chưa bao giờ được thể nghiệm, giống như bất giác Thu đặt trái tim mình trong
lòng bàn tay anh, bây giờ thì tùy anh xử lý. Anh muốn trái tim Thu đau chỉ cần
bóp mạnh, anh muốn trái tim Thu vui sướng chỉ cần một nụ cười. Tĩnh Thu không
biết tại sao mình thiếu thận trọng đến vậy, biết rõ hai con người không cùng
một thế giới, vậy mà thiếu thận trọng yêu anh.
Có thể con gái, nhất là những cô gái nhà nghèo đều có
những giấc mơ của nàng Lọ Lem, mơ tưởng sẽ có một ngày có một chàng hoàng tử
tuấn tú yêu mình, không chê mình là con nhà nghèo, làm cho mình thoát cảnh
nghèo khó, thoát khỏi bể khổ, sống trong thiên đường hạnh phúc. Nhưng Thu không
dám mơ giấc mơ ấy, Thu biết mình không phải Lọ Lem, nàng Lọ Lem tuy nghèo nhưng
rất xinh đẹp. Hơn nữa, cha mẹ Lọ Lem cũng không phải thành phần địa chủ hoặc
con gia đình có lịch sử phản cách mạng.
Thu không nghĩ được mình có điểm nào đáng để Ba thích,
nhất định vì buổi trưa rỗi rãi anh mới đến nhà bà Trương chơi. Có thể anh là
chàng công tử trong sách, có chút tài vặt, lừa được các cô gái vào tay mình,
ghi thêm một điểm vào Nhật ký người đi săn, coi
như chiến tích huy hoàng rồi đến một nơi khác để lừa các>
Tĩnh Thu cảm thấy mình bị Ba lừa dối, vì cô không thể
buông nổi anh, chắc chắn anh cũng đã nhìn ra. Có thể đấy là điều “một lần sẩy
chân ôm hận suốt đời” mà mẹ vẫn thường nhắc nhở chăng? Tĩnh Thu nhớ lại một
đoạn trong Jane Eyre[1'>. Jane
Eyre để từ bỏ tình yêu của Rochester ngày
nào cũng soi gương và nói: “Mi là một cô gái nhan sắc bình thường, mi không
xứng với tình yêu của chàng, mi đừng bao giờ quên điều ấy!”. Tĩnh Thu cũng muốn
lấy gương ra soi và nói với mình câu ấy, nhưng làm như thế có nghĩa là Thu đã
tự nhận mình yêu anh ấy rồi. Thu vẫn không dám tự nhận điều ấy. Cô vẫn còn là
một học sinh trung học, người ta đã tốt nghiệp, đã ra đi làm, còn phải hôn nhân
muộn, càng khỏi phải nói đang đi học. Thu tự nhủ: mình phải biết quên anh ấy,
cho dù anh ấy có trở về mình cũng không thể đến với anh.
Trên trang cuối cùng của cuốn vở viết lịch sử thôn,
Thu viết một quyết tâm thư: “Kiên quyết phân rõ ranh giới với mọi tư tưởng tiểu
tư sản, toàn tâm toàn ý học tập, công tác, viết thật tốt tài liệu giáo khoa,
dùng hành động thực tế để cảm ơn lãnh đạo nhà trường đã tin tưởng tôi”. Thu chỉ
có thể viết lộn xộn, vì không có chỗ nào để cất giấu riêng tư cá nhân. Nhưng
Thu biết, “tư tưởng tiểu tư sản” là chỉ điều gì.
Mấy hôm sau, “tư tưởng tiểu tư sản” lại xuất hiện. Đây
là một buổi chiều, đã gần năm giờ, Tĩnh Thu đang viết trong buồng riêng, bỗng
nghe thấy tiếng nói vui mừng của bà Trương:
- Anh về rồi đấy à? Về thăm người thân hay sao?
Sau đấy Thu lại nghe thấy giọng nói làm cho trái tim
cô xao động:
- Không, con sang bên đội Hai.
- Thằng Hoan cứ hỏi anh mãi, chúng tôi cũng mong anh.
Thu bối rối nghĩ, bà Trương không nói mình cũng hỏi
mấy lần, coi như thằng Hoan hỏi. Thu nghe thấy “con cừu chịu tội” vui mừng từ
trong nhà chạy ra, một lúc sau mang vào cho Thu mấy cái kẹo, bảo của bố Ba cho.
Thu cầm cái kẹo lại đưa cho “con cừu chịu tội”, mỉm cười nhìn nó bóc hai cái
kẹo cho vào miệng, hai bên má phồng lên.
Thu kiềm chế bản thân, ngồi trong phòng không ra gặp
Ba. Thu nghe anh nói chuyện với bà Trương, hình như nói bên đội Hai có sự cố kỹ
thuật, anh phải sang giải quyết, đội Hai ở một thôn nào đó bên Nghiêm Gia Hà.
Thu thở phào nhẹ nhõm, chỉ trong giây lát quên ngày quyết tâm của mình, chỉ
muốn gặp anh, nói với anh vài ba câu. Thu không thể không lật quyết tâm thư của
mình ra đọc lại, tự nhủ: Thu ơi, đã đến lúc thử thách mi rồi đó, xem lời mi nói
có đúng không? Vậy là Thu ngồi ngây ra trước bàn viết.
Một lúc sau không còn nghe thấy tiếng anh, Thu biết
anh đã đi, lại hối hận, nếu anh đi đâu đấy mấy hôm không về, vậy là Thu đã bỏ
qua cơ hội hôm nay rồi chăng? Thu vội vã đứng dậy, muốn ra xem anh đi đâu, cho
dù chỉ thấy cái bóng thôi cũng đủ yên tâm. Thu vừa đứng dậy quay người thì
trông thấy anh nghiêng mình ở cửa buồng, nhìn Thu.
- Thu…định đi đâu đấy?
- Em đi …ra nhà sau.
Sau nhà có cái nhà vệ sinh, cho nên nói “ra nhà sau”
có nghĩa là đi nhà vệ sinh. Anh cười:
- Đi đâu, đừng làm mất thì giờ của anh, anh chờ.
Thu đứng lại, ngẩn ngơ nhìn anh, mấy ngày không gặp,
cảm thấy anh gầy đi chút ít: má hóp lại, râu dưới cằm tua tủa, chưa