
thẳng, anh tò mò hỏi: - Ông Thịnh này làm nhiều người tức giận,
không nghĩ cô lại lo lắng cho ông ấy như thế.
Thu không còn tâm tư nào để giải thích, chỉ nói qua
loa vài câu rồi bỏ đi tìm Nhất.
Nhất vẫn đang ngủ, bị người cùng phòng đánh thức, anh
giụi mắt chạy ra hành lang. Thu hỏi liệu có thể ngồi đâu đó để nơi chuyện. Nhất
lập tức theo Thu đi, hai người tìm một chỗ yên tĩnh, Thu hỏi:
- Nhất có
nghe nói, tối hôm qua ông Thịnh bị đánh không, hôm nay ông ta không đi làm.
Nhất phấn khởi:
- Thật
không? Ai đánh? Đánh ác hơn tôi chứ?
Thu có phần thất vọng:
- Thu cứ
nghĩ là Nhất đấy.
- Tại sao
Thu lại nghĩ là tôi? Hôm qua tôi làm ca đêm.
Thu hoàn toàn thất vọng, nói:
- Thu sợ
lần trước Nhất muốn dạy cho ông ta một bài học, Thu lo vì chuyện ấy mà Nhất
gây… rắc rối.
Nhất rất cảm động:
- Thu
khỏi phải lo cho tôi. Từ sau ngày vào nhà máy tôi chưa đánh nhau bao giờ, lần
ấy là vì lão ta ức hiếp Thu nên tôi mới ra tay. Thu…rất tốt…với tôi, từ hồi
tiểu học Thu đã giúp tôi.
Thu nhớ lại trước đây chỉ mong Nhất bị ốm, cảm thấy
xấu hổ:
- Có gì
gọi là giúp, chỉ là nhiệm vụ thầy giáo giao.
“ Thu có nhận ra không, hồi ấy tôi chỉ nghe lời một
mình Thu, cho nên thầy giáo giao tôi cho Thu giúp đỡ”.
Không biết nên vui hay nên buồn, Thu nghĩ: hồi ấy tôi
không lôi kéo nổi Nhất, vậy mà nói chỉ nghe lời một mình tôi. Nghe lời mà thế,
không nghe lời thì thế nào?
Nhất hỏi:
- Hôm nay
Thu không đi làm à? Vậy chúng ta đi xem phim nhé?
Thu vội từ chối:>
- Nhất
vừa tan ca đêm, về ngủ đi, kẻo tối nay buồn ngủ.
Nhất nói:
- Bây giờ
tôi về ngủ. Thu thấy đấy, đến giờ tôi vẫn nghe lời Thu. – Nói xong, Nhất về
ngủ, Thu cũng về nhà.
Về nhà Thu đứng ngồi không yên, trước mắt cứ hiện lên
hình ảnh Ba bị công an bắt trói đem ra pháp trường. Thu sợ hãi, thầm trách đầu
óc anh tại sao nóng như thế? Có đáng để anh đổi sinh mạng với lão Thịnh gù?
Ngay cả chuyện ấy mà anh cũng không nghĩ ra?
Nhưng Thu tự trách mình nhiều hơn: tại sao mình nhanh
mồm nhanh miệng bảo với anh ấy chuyện ấy? Nếu mi không nói, anh ấy đâu có biết?
Bây giờ thôi rồi, chuyện phức tạp rồi, nếu Ba bị bắt ấy là do mình làm hại.
Thu muốn ra đồn công an để nhận tội, bảo mình gây ra,
vì lão Thịnh gù trêu ghẹo, Thu buộc phải đánh ông ta.Nhưng chắc chắn công an sẽ
không nghe, chỉ hỏi hôm qua đánh nhau ở đâu, Thu sẽ không trả lời nổi, hơn nữa
lão Thịnh biết người đánh lão là nam hay nữ.
Trong lòng Thu chỉ mong Nhất đánh, nhưng hôm qua Nhất
đi làm ca đêm, hơn nữa trông anh hôm nay không có vẻ gì vừa đánh nhau xong, như
vậy chỉ có thể là Ba. Nhưng sự việc qua rồi, Nhất cũng đánh lão, như vậy cũng
được rồi thôi? Việc gì Ba phải đánh lão ta nữa?
Thu nhớ Ba nói “còn lần sau nữa à? Như vậy lão ta cũng
không muốn sống”. Anh nghiến răng nói câu ấy khiến Thu có cảm giác nếu có mặt
lão Thịnh gù ở đấy, chắc chắn anh sẽ cho lão mấy quả đấm vào mặt. Có thể anh sợ
“lần sau” cho nên tối hôm qua mới bơi qua sông dạy cho lão Thịnh gù một bài học
ngăn ngừa hậu họa.
Thu không có cách nào ngồi yên ở nhà, cô đến nhà máy
nghe ngóng tin tức. Người trong nhà máy biết chuyện mỗi lúc một nhiều hơn, hình
như lão Thịnh cũng bị nhiều người ghét, nghe nói lão bị đánh không một ai tỏ ra
đồng tình, cũng không ai bất bình, cho dù không vui mừng trước đau khổ của
người khác, mà chỉ coi như câu chuyện thú vị nói cho nhau nghe>
Có người nói:
- Chắc
chắn người đánh hận lão ta lắm, nghe nói bị đánh vào chỗ hiểm, bị đá mấy cái
vào hông, chân cũng bị đau. Xem ra lão ngấm đòn, có thể bị vỡ cả trứng, tuyệt
đường con cái.
Lại có người nói:
- Lão
Thịnh gù đâu phải đối thủ của anh kia? Anh kia cao ít nhất một mét tám, lão
Thịnh cao bao nhiêu? Có đến một mét sáu nhăm không nhỉ? Anh kia không cần ra
tay, chỉ đè lên người lão cũng đủ chết.
Thu nghe mọi người bàn tán biết rằng lão Thịnh chưa
chết, chỉ cần lão ta chưa chết thì Ba cũng không bị tử hình. Nhưng Thu nghĩ,
nếu lão ta không chết, lão ta có thể nói ra người đánh lão như thế nào, như vậy
lão chết đi còn hơn. Nhưng Ba là con người thông minh, chẳng nhẽ anh để cho lão
ta thấy mình? Nếu như không có ai trông thấy, người khác làm sao biết người
đánh cao bao nhiêu?
Thu nghe nói “một mét tám” biết chắc đấy không phải là
Nhất. Trong tiềm thức Thu mong Nhất là người đánh lão Thịnh gù. Tuy Nhất nói
không phải là anh, hơn nữa anh đi làm ca đêm, nhưng ca đêm phải mười hai giờ
mới bắt đầu, Nhất có thể đánh lão ta rồi mới đi làm.
Thu biết mình nghĩ như vậy là rất xấu, rất nhục nhã,
nhưng Thu hi vọng như vậy, có thể Ba không phải vào tù, không bị tử hình. Nhưng
Thu nghĩ, nếu là Nhất đánh, thì anh cũng vì Thu mà đánh, lẽ nào Thu có thể mở
mắt nhìn Nhất vào tù hay bị tử hình mà không chút buồn đau?
Thu biết mình cũng rất buồn, thậm chí để trả ơn Nhất
mà xa Ba, sẽ mãi mãi chờ Nhất. Thu cảm thấy thần kinh của mình có thể chịu đựng
nổi sự giày vò vì việc Nhất phải ngồi tù, nhưng không thể chịu đựng nổi sự giày
vò nếu là Ba phải ngồi tù. Thu vừa chửi mắng mình, vừa hi vọng, thậm chí có ý
nghĩ kỳ lạ muốn khuy