
a li to, Tô Nghệ đột nhiên mở miệng nói.
Giọng của Khinh Vãn nghe
có vẻ buồn buồn: “Thực sự từ trước đến giờ mình chưa từng thích một ai,
nhưng chỉ cần nhìn thấy anh ấy là tim lại nhảy loạn xạ lên, còn anh ấy
đến nhìn mình một cái cũng chẳng thèm!”.
- “Thế thì hắn ta đúng là
đồ có mắt không tròng rồi!”. Tô Nghệ bực tức: “Con trai đều như thế cả,
càng đẹp trai thì càng làm cao, Khinh Vãn, nếu cậu đã thích hắn ta như
vậy thì nên chủ động hơn, vui vẻ hơn dũng cảm hơn, thấy theo đuổi được
thì theo, không được thì cũng đừng lấy đó mà buồn rầu, đừng như Lâm Đại
Ngọc suốt ngày rầu rĩ u uất”.
- “Theo đuổi anh ấy, nói thì dễ, nhưng bằng cách nào mới được chứ?”.
- “Cái này thì cậu yên tâm đi, ngày mai mình sẽ điều tra ra thời gian biểu của Phạm Như Sênh!”.
- “Thời gian biểu?”.
- “Đúng vậy! Trước khi
“chấm” anh chàng này, chẳng phải là cậu nên tìm hiểu một chút về cuộc
sống và tính cách của đối phương sao? Trước đây mình có một người bạn
học, bao năm thầm thương trộm nhớ chàng trai nhà đối diện, vẫn chưa có
gì nhưng đã muốn thề nguyền bên nhau, sau này được bạn bè giới thiệu,
mới phát hiện tính cách của người ta thuộc loại mà cô cực kỳ dị ứng,
càng tiếp xúc nhiều thì càng thêm chán ghét, cuối cùng đến làm bạn cũng
chẳng thành. Cho nên, cậu á, phải nghĩ thoáng một chút, thế giới này cực kỳ phức tạp, không thể đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài, “Biết
người biết mặt chẳng biết lòng” mà!”.
Khinh Vãn im lặng, tuy cô
không phản bác, nhưng trực giác cho cô biết rằng: Phạm Như Sênh tuyệt
đối không phải là loại con trai mà cô ghét.
Ngày hôm sau, với tốc độ siêu phàm Tô Nghệ đã lấy được thời gian biểu của Phạm Như Sênh.
Đám fan của Phạm Như Sênh
đúng là không phải hạng tầm thường, một tuần anh ta lên lớp mấy buổi, đi gia sư mấy lần, làm bao nhiêu việc, đều điều tra rõ ràng. Dựa vào các
mối quan hệ của Tô Nghệ trong trường học, cô đã lấy được những thông tin đó rất dễ dàng.
- “Phù, phù… Cậu xem này,
cậu xem này! Phạm Như Sênh, hắn có phải là con người nữa không? Trừ lên
lớp mỗi ngày, tối thứ hai, thứ ba, thứ tư đi gia sư; tối thứ năm, thứ
sáu làm trợ giảng; hai ngày nghỉ đều làm thêm tại nhà hàng, mà còn làm
đến tận mười giờ tối. Hèn gì hôm qua đã muộn thế rồi mà vẫn gặp hắn ta.
Nghe nói hoàn cảnh nhà hắn không được tốt lắm, một mình bà mẹ nuôi hai
anh em hắn khôn lớn. Học phí đều do làm thêm kiếm được, còn học bổng
hàng năm của hắn đều để dành cho em gái học cấp ba!”.
Ngồi trong phòng học, Tô Nghệ cầm một tờ giấy, kể lể không biết mệt mỏi.
Khinh Vãn vừa nghe, vừa
cảm thấy trong lòng buồn rười rượi, đột nhiên ánh mắt của cô bị hai từ
trên bản báo cáo thu hút: “nhận nuôi…”. Cô chỉ vào hai từ đó, ngẩng lên
cắt ngang lời Tô Nghệ: “Tiểu Nghệ, ở đây viết Phạm Như Sênh là con
nuôi?”.
- “Đúng rồi!”, trái với sự kinh ngạc của Khinh Vãn, Tô Nghệ có phần trấn tĩnh hơn: “Phạm Như Sênh
và em gái đều được một người phụ nữ nhặt rác nhận về nuôi, xã hội bây
giờ, người càng nghèo càng có lòng nhân ái, bà Phạm nhặt rác để nuôi anh em Phạm Như Sênh khôn lớn, Phạm Như Sênh thật hiếu thuận, thành tích
học tập từ tiểu học đã rất cao, khi vào cấp hai đã đi làm thuê, nhưng
lúc đó anh ta mới là một đứa trẻ thì có thể làm được gì nhỉ? Ngoại trừ
việc lau bàn, quét dọn thì mỗi tháng cũng chỉ kiếm được hơn một trăm tệ, em gái vì nhường anh trai học đại học nên mười tuổi mới bắt đầu học
tiểu học, lớn hơn những đứa trẻ bình thường khác rất nhiều nên cũng hay
bị trêu ghẹo… ”. Nói xong, Tô Nghệ còn buông một câu cảm thán: “Những
điều này đều nghe người ta nói, giờ mới hiểu tại sao mấy cô gái đó lại
cuồng si đến vậy, Phạm Như Sênh quả đúng là một đại thần tượng, một con
gián đánh cũng không chết, trong hoàn cảnh ấy mà có thể trưởng thành như thế, nếu như đổi lại là tớ, thì tớ đã chết vùi dưới đất rồi!”.
Nghe Tô Nghệ pha trò nhưng Khinh Vãn không cảm thấy buồn cười, thảo nào từ nhỏ đến lớn, anh đều
đem đến cho mọi người cảm giác thật xa cách, trưởng thành trong hoàn
cảnh khó khăn nhường ấy thì đến một người ngay từ tấm bé chưa từng phải
lo lắng về cái ăn cái mặc như cô cũng có thể tưởng tượng ra phải cần
biết bao nhiêu nghị lực, khi cô đang nũng nịu bên cha mẹ thì Phạm Như
Sênh đang làm gì?
Tô Nghệ chống cằm liếc
nhìn Khinh Vãn, cô biết ngay rằng bạn mình đang đau lòng thay cho Phạm
Như Sênh, cũng phải thôi, thân thế của Phạm Như Sênh còn thảm thương hơn cả các trang anh hùng liệt sĩ. Nhưng đó chẳng phải là thứ mà người ta
vẫn thường nói “con nhà nghèo thì sớm thành tài” hay sao? Nếu không thì e rằng bây giờ trường đại học H đã không có Phạm Như Sênh rồi!
- “Nếu như…”, Khinh Vãn
mím chặt môi: “Nếu như mình cũng đi làm thêm trong nhà hàng, Tiểu Nghệ,
cậu nói xem, liệu anh ấy có đồng ý kết bạn với mình không?”.
Tô Nghệ đang chống cằm bỗng “khậc” một tiếng, tay trượt ra khỏi cằm.
Không phải chứ? Cô gái
ngoan ngoãn này lại đi làm thêm vì một tên con trai? Sức hấp dẫn của cái tên Phạm Như Sênh này đúng là kinh người!
- “Thế cậu không để ý gì à?”.
- “Để ý cái gì?”.
- “Gia cảnh nhà Phạm Như