
Chiều nay, trên đỉnh núi cao vời vợi của Mi Tú núi, ánh trăng chói lọi, ở
dưới táng cây tùng trước cửa phòng trúc, có hai thân ảnh đang ngồi dưới
bàn đá, ngưng mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ trên bàn.
“Sơ Nhi, Mãn Nguyệt và Huyền Nguyệt, con yêu ai?”
Nhìn thấy cậu bé đang nghĩ ngợi về nước đi kế tiếp, một gã nam tử trung niên mở miệng, tuy chỉ một thân áo trắng giản dị, nhưng gương mặt đoan chính trước mắt tạo nên một thần thái phi phàm, thân ảnh cao gầy dưới bầu
trời trời, gió nhẹ phất phơ tay áo, lộ ra vài phần phong thái thoát tục.
“Nếu như trong tay có rượu, thì con chọn Mãn Nguyệt; nếu trong tay có đàn,
Huyền Nguyệt nên có, Nguyệt dù mê người đến mấy, cùng lắm cũng chỉ như
thế thôi.”
*1: Mãn Nguyệt là ánh trăng tròn, dưới ánh trăng tròn thì phải có rượu để say.
*2: Huyền là dây cung, vì vậy Thiếu Sơ tỷ mới nói nên có đàn, Huyền Nguyệt là dây đàn của ánh trăng.
Đáp lại thanh âm trong sáng nhẹ nhàng kia là thiếu niên một thân đạm sắc,
thanh thấu dật nhã, nhưng trong thần thái ấy, lại có một chút không
thuộc về nam tử.
“Nếu như không có rượu, cũng không có đàn thì sao?”
“Con hy vọng trong tay sẽ có kiếm.”
“Vì sao?”
“Đồ nhi dù cho rằng, ánh trăng không nên nhuộm mùi máu tanh, nhưng mượn ánh trăng xinh đẹp để trừng phạt người khác, cũng coi như thú vị.”
“Như vậy chẳng phải là tầm hoan tác nhạc(*), là theo đuổi vũ lực sao?”
* tầm hoan tác nhạc: ý là tìm niềm vui, theo đuổi hưởng lạc.
“Từ trước đến giờ, đồ nhi vốn không nghe theo lời dạy bảo của Kiếm Sư và
Cao đường trưởng bối, gặp chuyện bất bình ra tay diệt ác, đây là trách
nhiệm của con.”
Lời đáp khẳng khái, nụ cười thong dong bình thản chẳng thay đổi, đồ nhi này của hắn đích thật là vô tình, từ trước đến giờ, thân là sư phụ như hắn, cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ của đồ nhi.
“Vậy tối nay là thế nào?”
“Ánh trăng đầu tháng chói lọi rực rỡ, dùng làm bóng đêm để chôn vùi kẻ ác là tốt nhất.”
“Cho nên con mới nhờ Tuyết Sơ đi chôn Mạc Bắc Tam Lang lão tam.”
Đệ đệ Tô Tuyết Sơ, cùng một nét mặt với nàng, nhưng tính cách lại trống
đánh xuôi, kèn thổi ngược, tính cách ít nói trầm ngâm, thường đi giao
đấu thay cho tỷ tỷ!
“Đồ nhi chỉ là thi hành chính nghĩa, triệt để tiêu diệt những người không
nên sống nữa thôi.” Ai bảo lão đệ nàng rèn luyện nên một thân giỏi võ
nghệ làm chi, rảnh rỗi cũng là vô dụng.
“Luận tinh thần võ học và phẩm hạnh, tương lai, Tuyết Sơ tất thành một đại tông sư.”
“Chúc mừng Kiếm Sư có người kế thừa.” Lão đệ, ngươi cứ an tâm trở thành một
đại tông sư đi, nể mặt một thân võ học của ngươi, tỷ tỷ này đành phải hy sinh cuộc đời nhàn nhã đi chơi của mình, tìm việc “tân dụng triệt để”
giúp ngươi.
Minh Tông Kiếm Sư chỉ lắc đầu than nhẹ.
“Kiếm Sư không thấy cao hứng sao?”
“Kiếm thuật và thân thể của ngươi là cao thủ, nhưng lại có thể hơn thế nữa.”
“Ôi chao, là đồ nhi bất tài, làm cho Kiếm Sư thất vọng.”
“Bất tài!” Minh Tông Kiếm Sư nhìn đồ nhi chưa nói hết câu đã tự hạ thấp
mình, nhưng nụ cười trên môi chưa từng mất đi: “Nếu thật sự giao đấu, sợ rằng ngươi có thể thắng cả Tuyết Sơ, ngươi rất có tư chất võ học, thậm
chí là thiên phú hơn người, đáng tiếc, lòng ngươi lại không muốn.”
“Sư phụ, thế sự dễ thay đổi, con có lẽ sẽ rực rỡ như đêm nay, nhưng ngày
mai có thể Minh Triêu sẽ tỏa sáng, vật đổi sao dời, đó là chân lý muôn
đời, đồ nhi chỉ có thể nói, võ học không phải là những gì mà đồ nhi
muốn.”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Ừm, đồ nhi chỉ muốn cảm nhận trần thế này lâu hơn một chút, chăm chỉ khám phá những chuyện làm cho nhân sinh thú vị thêm.”
“Sơ Nhi, cả đời này, ngươi đều có ba phần nhu tình với các cô gái.” Minh tông Kiếm Sư bùi ngùi đánh giá đồ nhi của mình.
Đôi mắt đang trầm xuống của Tô Thiếu Sơ chợt dừng lại, hưng phấn nhíu mày.”Kiếm Sư thật sự hiểu lòng của đồ nhi sao?”
“Thoải mái, phóng túng lại thích làm bậy, tạo nên một người mâu thuẫn lạnh
nhạt, ba phần nhu, bảy phần đạm, ngươi có hứng thú với thế sự, nhưng lại chưa từng đặt thế sư vào lòng, xem ra, đồ nhi của ta thật sự không phải là người hữu tình.”
Tô Thiếu Sơ khẽ cười.”Mọi người xung quanh đều nói Thiếu Sơ dịu dàng đa tình, không ngờ Kiếm Sư lại nghĩ đồ nhi như thế.”
“Ngươi đa tình thành tính, chuyện giữa người và người, ngươi rất có hứng thú,
nhưng đó chỉ là che giấu cho tâm hồn vô tâm lạnh nhạt của ngươi.”
“Kiếm Sư cho rằng đồ nhi đa tình cũng là vô tình?”
“Sơ Nhi có từng nghĩ đến, đa tình dẫn đến vô tâm, con sẽ dần dần mất đi tình cảm không?”
“Mất đi tình cảm thật sự?” Tô Thiếu Sơ thưởng thức nhìn con cờ trong tay,
bắt đầu định giá về vấn đề này: “Cố tình có tình là cái gì nhỉ? Dưới mắt của đồ nhi, vạn vật đều có tình, mỗi một tình cảm đều là xuất phát từ
trong lòng.”
“Một người nghĩ vạn vật đều có tình, vậy người đó là người có tình sao?
Người đa tình nhất, cũng là người vô tình nhất, không thèm quan tâm đến
những mối tình được trao đến mình, giống nhu trong mặt vạn vật, mọi thứ
đều là đáng yêu, đều là không nên bỏ, Sơ Nhi cho rằng đây là đa tình hay là lạm tình?”
“Kiếm Sư đang nói với đồ nhi, cho dù là đa tình hay lạm t