
g thể nắm tay em đi đến cuối cuộc đời”.
Khi đàn ông ngoại tình, thực sự không hề nghĩ đến cảm
nhận của vợ.
Sau khi xảy ra sự việc Trương Lâm Lâm, tôi vẫn luôn
hối hận, vẫn luôn tự trách mình. Mặc dù tôi cười trước mặt bà xã, nhưng trong
lòng lại rất buồn. Bởi vì làm tổn thương cô ấy, bởi vì biết cô
ấy khóc, cô ấy đau lòng. Đã bao nhiêu đêm,cô ấy khóc ướt đẫm gối.
Tôi muốn chữa lành vết thương trong tim cô ấy.
Mặc dù nó mãi mãi sẽ không bao giờ khỏi hẳn.
Cho đến hôm kỉ niệm ngày cưới của chúng tôi, Tiểu Nhã
nói bằng lòng rời xa tôi, bảo tôi uống ly rượu chia tay. Thực ra, tôi và cô ta
vốn chẳng hề nắm tay thì lấy đâu ra chia tay? Nhưng, bởi vì muốn nhanh chóng
cắt đứt quan hệ, tôi uống một hơi hết sạch ly rượu. Tôi cứ tưởng, sau việc
này,tất cả mọi việc sẽ ổn.
Nhưng hóa ra không phải.
Trong rượu có thuốc mê, tôi thực sự không thể nào cứu
vãn được cuộc hôn nhân của mình, không thể nào níu giữ được người phụ nữ đã bầu
bạn cùng tôi suốt mười năm qua. Cuộc đời của tôi, thực sự đã bị mất rồi.
Tôi bắt đầu chọn lựa phương thức tồi tệ nhất, muốn bà
xã chính miệng nói ra hai chữ “ly hôn” . Tôi bắt đầu lợi dụng Tiểu Nhã, để cô
ấy hiểu nhầm, muốn cô ấy đề nghị ly hôn.
Tôi vẫn luôn không có cách nào để tự mình mở miệng
nhắc đến hai chữ “ly hôn.”
Biết bao nhiêu đêm, nhìn qua khe cửa, tôi ngẩn người
đờ đẫn nhìn cô ấy chảy nước mắt cho đến tận khi trời sáng.
Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý ly hôn, cuối cùng cô ấy
cũng đã
Nhưng hôm đó, trên đường cái xe cộ qua lại nườm nượp,
xe của tôi đã đi đến phía đối diện. Cô ấy cứ tưởng tôi bị đâm xe, điên cuồng đi
xuyên qua xe cộ nườm nượp để sang phía bên kia đường. Tôi vội vàng xuống xe,
đứng trong đám đông. Nhìn cô ấy bất lực đập mạnh vào cửa kính xe, nhìn cô ấy
khóc đau đớn tuyệt vọng: Cầu xin anh hãy sống sót.
Bà xã, trong lòng em, thì ra vẫn luôn yêu anh.
Nhưng, trong tay Tiểu Nhã có chứng cứ của anh, anh
không thể nào chịu đựng được tình yêu của em. Anh bắt đầu ứng phó với Tiểu Nhã,
bán nhà, vào sống ở một nơi mà cô ta không biết. Anh muốn tìm lại em để bắt đầu
lại từ đầu.
Nhưng hóa ra, tất cả đều đã không còn kịp nữa rồi.
Em nằm trong lòng anh, em yếu ớt như vậy, như một con
búp bê đất chỉ chạm nhẹ là vỡ vụn. Em nước mắt giàn giụa, cầu xin anh cứu lấy
đứa con. Trong khoảnh khắc đó, trái tim của anh đau đớn gần như nghẹt thở, gần
như chết đi.
Chúng ta thực sự không thể nào quay trở lại được nữa
rồi.
Khi em nói câu nói này, anh có thể cảm nhận được nỗi
bi thương của em, sự căm hận của em, nỗi đau đớn của em.
Cuộc đời anh, trong khoảnh khắc đó, thực sự đã lụi
tàn.
Mười năm trước, chúng ta gặp gỡ trên chiếc cầu vượt,
điều anh vui nhất là có thể nắm nay em đi đến cuối cuộc đời
Mười năm sau, anh cố gắng nắm chặt tay em, chỉ cảm
thấy hoảng sợ, bởi vì đời này kiếp này, anh không còn có thể nắm tay em đi đến
cuối cuộc đời!