
ua truyền hình trực tiếp”. Anh cầm một bản hợp đồng, mặt nặng nề: “
Diệp Tử, cho dù em đang muốn ở đâu, có thể xem được hay không, anh muốn nói với
em, thời gian hiệu lực của bản hợp đồng này là vĩnh viển. Lúc này, anh đang ở
đây, anh xin hứa với tất cả mọi người trên toàn quốc, trên toàn thế giới, không
phân biệt nam nữ”. Anh nói trang trọng từng tiếng: “ Tần Tử Long anh đây, cả
đời này, chỉ cưới một mình em, chỉ chờ đợi một mình em. Không cần nói đến trước
đây, hay kiếp sau, kiếp sau nữa, anh chỉ cần nắm thật chặt kiếp này.”
Tay tôi nắm chặt vô lăng, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Ánh mắt anh dịu dàng, dạt dào tình cảm:” Nếu em xem
được, hay nghe được tin tức này, xin em hãy đến tòa nhà Luật sư, chúng ta làm
thủ tục đăng ký kết hôn. Nếu em không đến, anh vẫn sẽ để cầu hôn, cho đến tận
khi nào em đồng ý thì thôi. Nếu kiếp này em không đồng ý cũng không sao, chúng
ta hẹn nhau kiếp sau nhé”.
Bàn tay tôi run rẩy, nở nụ cười qua làn nước mắt.
Thì ra vẫn còn kịp, thì ra anh ấy vẫn đợi tôi ở đó.
Anh ấy vẫn luôn đợi tôi ở đó!
“ Bà xã, em hãy hứa với anh một chuyện!”.
Tôi gật đầu, nước mắt lăn dài.
Anh nói: “ Em phải hạnh phúc, sau khi anh
đi, em chắc chắn phải hạnh phúc”.
Tôi ra sức gật đầu, nước mắt đầm đìa khắp
mặt: “ Em chắc chắn sẽ hạnh phúc, thật đấy, chúng ta ngoắc tay nào”. Anh cười,
nói một tiếng: “Được!”
Nước mắt tôi đầm đìa khắp mặt, nhìn đoàn xe cộ đông
nghịt trên đường, tôi chợt đẩy cánh cửa xe ra, cứ thế chạy như bay về phía
trước. Tôi chạy thật nhanh, bước chân như trở nên hư vô, toàn thân như bay bổng
lên chín tầng mây.
Tôi dồn toàn bộ sức lực của mình để chạy thật nhanh về
phía trước.
Đoạn đường này, khắp nơi đều nở đầy hoa tươi rực rỡ,
cả đoạn đường như đang rực cháy,đoạn đường như đang nở rộ. Từng bước chân tôi
đều đang chạy đến bến bờ của hạnh phúc.
Hạnh phúc, tôi có thể có được.
Ly hôn, không phải là bước đường cùng. Không có ông
xã, cuộc sống không phải là tuyệt vọng.
Đời người, có thể làm lại từ đầu.
Chỉ cần kiên trì tin tưởng sẽ hạnh phúc, vậy thì sẽ
thực sự có thể hạnh phúc.
Diệp Tử: “ Em đã từng nằm ngay bên cạnh
anh, giơ tay ra là có thể sờ thấy. Giờ đây gần ngay trước mắt mà như xa tận
chân trời, thật xa xôi diệu vợi.”
Em đã từng yêu một người đàn ông, yêu suốt mười năm,
em và anh ấy yêu nhau bảy năm, cưới nhau ba năm. Em vẫn luôn cho rằng, mười năm
như vậy có thể kéo dài mãi mãi, sống với nhau trọn một đời.
Em sẽ hạnh phúc đi cùng anh đến cuối cuộc đời.
Cho đến tận khi tóc bạc phơ, chúng ta cùng nắm tay
nhau hồi tưởng lại mấy chục năm cuộc đời, vẫn có thể ôm nhau thắm thiết ngọt
ngào, trở về với dất
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ước vọng xa xỉ.
Em vẫn luôn sợ hãi cô đơn, sợ hãi ngày nào đó người
khác sẽ cướp mất anh, sợ trái tim của anh không còn thuộc về em. Kết quả là,
tất cả đều thành sự thực. Em đang giãy giụa trong đau khổ, em đang gào thét
trong nỗi tuyệt vọng.
Nhưng anh lại đang ôm người phụ nữ khác, đang nói
những lời đường mật.
Đến cuối, cuộc hôn nhân cùa chúng ta cuối cùng cũng bị
sự phản bội nuốt chửng. Thứ duy nhất còn sót lại, chỉ là sự xa lạ, mối duyên
phận đi lướt qua nhau.
Còn em thì lại vẫn ngoan cố muốn nắm giữ bầu không khí
hư vô này, một mối tình hư vô.
Ông xã, em đã từng nước mắt đầm đìa hỏi anh, liệu đã
bao giờ thực sự yêu em chưa.
Anh không lên tiếng.
Cho đến cuối, anh trả lời em. Anh nói tình cảm chưa
bao giờ thay đổi. Tất cả mọi việc đều là âm mưu của Tiểu Nhã.
Nhưng, em sao có thể chịu đựng được chứ?
Dường như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy một
đ
Họ đang quấn chặt lấy nhau trước mắt em, mồ hôi trên người
và da thịt dường như bết chặt vào nhau, không thể nào tách ra nổi.
Người chồng đã yêu thương em suốt mười năm, giống như
bức tranh vẽ trên giấy, đã trải qua sự bào mòn của thời gian, từ từ mất màu, từ
từ biến mất.
Thì ra, giữa chúng ta từ lâu đã cách một bờ biển, mãi
mãi không thể nào đến được bờ bên kia.
Mười năm trước, chúng ta là những người xa lạ.
Mười năm sau, chúng ta là những người xa lạ thân quen
nhất.
Sau khi ly hôn một khoảng thời gian rất dài, em vẫn
chìm trong nỗi đau của ký ức, luôn luôn tìm kiếm trong ký ức, cho đến mãi lâu
sau.
Em mới chợt bừng tỉnh.
Thì ra, em vẫn luôn tự lừa dối mình. Điều mà em không
thể vứt bỏ được, không phải tình yêu đối với anh, mà là không cam tâm mười năm
lại trôi qua như vậy. Giống như một giấc mơ, biến mất không để lại chút dấu vết
gì.
Em vẫn luôn cho rằng em thực sự vứt bỏ ảnh,tường rằng
đã quên anh, quên đứa con em đã mất. Nhưng trong bữa tiệc cuối năm, anh đã
không ngần ngại đỡ hộ em viên đạn đó.
Em chợt nhận ra, có một số việc, cho dù đã chôn vùi nó
dưới đáy biển sâu của ký ức, cũng vẫn có thể trào lên cuồn cuộn.
Trong khoảnh khắc anh đỡ viên đạn đó, có thể anh thực
sự yêu em, cũng có thể là anh đang chuộc tội trước đây. Nhưng em biết, cho dù
là loại nào, cả đời nay em đều không thể quên được anh.
Trước đây em nằm ngay bên cạnh anh, giơ tay là có thể
sờ thấy được.
Bây giờ, nhìn v